Page 63 - Người Hà Nội
P. 63

nàng càng thêm rảnh mắt, suy nghĩ đó khiến   Chiếc cổng gỗ màu nâu trầm ấm áp gác    nhanh và dứt khoát nhằm bắt lấy tinh thần
                 cho Lãnh càng thêm điên đầu.              dưới ngọn đồi là lối dẫn lên vườn đào của  ngay trong dòng vận động. Cô gái để mặc cho
                                    ***                    Lãnh. Những cội đào trên dưới hai mươi năm  những vết mực loang một cách tự nhiên trên
                    Con dốc mù sương uốn cong như cánh     mà Lãnh đã mang đến từ khi rời làng đi. Hoa  tấm giấy, chỉ cần dùng tay miết một đường
                 võng, ánh nắng như thanh kiếm sắc xiên lên  cũng như người, phải thấu hiểu và bao dung  dích dắc là thân cây hiển hiện. Một nụ đào đỏ
                 đỉnh núi. Lãnh đến đây từ sớm, khi mặt trời  thì đời mới nở hoa, hoặc có thể nói một cách  đậm duy nhất phun ra từ thân cây có dáng
                 chưa lên, sương mù không quá dày để che lấp  văn vở hơn là nở đóa từ bi. Nếu như Lãnh từ  dấp quân tử che chắn cho nụ đào e ấp, tinh
                 tầm nhìn và cũng không quá mỏng, đợi bình  bi hơn với nàng, thấu rõ hoàn cảnh nàng lúc  khiết, nguyên sơ.
                 minh lên sẽ làm tan loãng ra.             đó, người mẹ ngàn cân treo sợi tóc, thấu rõ sự  - Bố sẽ trở về đúng không mẹ?
                    Lãnh nhắm hờ mắt, hít sâu vào lồng ngực  nhẫn nhục của nàng thì có lẽ...            - Ừ, khi đào thất thốn nở thì bố sẽ về.
                 một làn hương thơm thiền định của núi rừng.  Lãnh sục đôi bàn tay vào mớ tóc rối, chàng  Nàng treo bức tranh thủy mặc cô con gái
                 Chàng cảm nhận khắp dọc sống lưng một     cảm thấy sự hèn hạ dâng lên. Chàng cười    vừa vẽ lên gian phòng sát hiên. Đây là gian
                 dòng sinh lực chảy qua và vô thức niệm thơ  mình một cách khinh bỉ. Nhìn vào cứ ngỡ  phòng nhiều gió và không gian thoáng nhất
                 nàng.                                     rằng là một họa sĩ thủy mặc thích sống ẩn dật  để ngắm rõ vườn đào. Nàng đã trở thành
                    “ngược vào bên trong                   trên núi cao, tìm nơi thanh tịnh để có nguồn  nghệ nhân đầu tiên thuần phục được giống
                    như khi kéo lên cái se lạnh của mùa đông  cảm hứng sáng tác… nhưng chàng đang tự  đào thất thốn nở đúng dịp Tết. Sự nhẫn nại,
                    chắc hẳn sẽ có cơn mưa rơi đến tay     thấy mình là một kẻ lẩn trốn, chỉ thiếu nước  yêu thương và thấu hiểu của nàng cuối cùng
                    nếu khoảng trống vén sẵn một luồng gió  trang bị một chiếc váy để biến hình.      cũng được đền đáp. Nàng cũng thầm cảm ơn
                    thôi thì ngồi xuống                        “Vườn đào thất thốn sau nhiều năm trôi nổi  người ấy đã để nàng được tự do, được sống
                    mà đun sôi ấm trà                      tưởng như “thất truyền” nay đã bắt đầu xuất  một cuộc đời mà nàng muốn. Toàn tâm toàn
                    lấy ô cửa ra xem                       hiện trở lại” - Lãnh đặt tờ báo bên cạnh bàn trà  ý với hoa đào.
                    nơi ta vừa thấy mình đi ngược vào bên trong  nguội ngắt, đầu cúi thấp hết cỡ xuống gốc đào.  “Sẽ không nơi nào đẹp hơn bằng nơi nó thuộc
                    đứng dưới vòm trời rộng                Chàng nhìn chằm vào những cục u nổi cộm,   về. Dinh đào thuở xưa, dù giờ vương bóng.
                    nơi ẩn náu của con chim trắng buốt lặng yên  sần sùi như những chiếc mụn nhọt chưa được  Nhưng ít nhất cái nôi này cũng là điểm tựa để
                                                  đến kì lạ  rút mủ, đau nhức âm ỉ.                   cho đào thất thốn được hồi sinh”, Lãnh bước
                    gợi cho ta những tàn tích cháy đen        “Là của tôi hay của thằng đó”, Lãnh gỡ tay  chậm rãi trên con đường quen thuộc, màu nâu
                    người từng có một vết nứt quanh trái tim  nàng một cách lạnh lùng, mặc cho nước mắt  thâm trầm bao lấy hồ nước. Chỉ ít thời gian
                    với hoạ tiết nỗi buồn được tô thêm sắc nét  nàng ướt thấm lưng, van xin rằng hãy tin nàng.  nữa thôi, nhánh nâu kia sẽ bung nở những
                    nên ta nhớ rõ khoảnh khắc ấy           Sự lạnh lùng của Lãnh đã giết chết một trái tim  đóa hoa tươi rực rỡ. Sắc hồng nhuộm thắm
                    một lời tự thú, một cánh đồng          chân thành. Nàng chạy khuất lẫn giữa vườn  mặt hồ. Lãnh dừng lại trước lối đào khi xưa,
                    một huỷ hoại, một hồi sinh             đào sậm ngắt. Sông đã không thu nhận nàng,  trên cây một bức họa đang chờ khô mực. Bông
                    một màu gì rất mới                     tỉnh dậy nàng thấy mình nằm dưới luống đào.  đào thất thốn lăn trôi trên nền giấy trắng. Trôi
                    và bằng cái cách nào đó                Những nụ đào e ấp ẩn mình dưới nách lá, mùi  vô hồi vô định, trôi mãi đến không cùng. Tâm
                    giữa buổi sáng dày mưa như thế này     đồng nội ngập tràn. Từng mảnh trời xanh được  ý của bức họa như được khởi từ suối nguồn
                    có câu hát tìm đường quay trở lại      chia cắt bởi những nhánh đào ken vào nhau. Có  tâm linh. Chất thiền bàng bạc đã rót sang
                    dính trên mặt con suối nhỏ             đôi chim họng nâu đang thè chiếc lưỡi dài và  chàng khi đối diện tự thân trong im lặng tịch
                    qua dáng ngồi rất nghiêng”             mỏng thi nhau hút mật. Nàng bắt đầu cử động  mặc. Một tâm hồn thuần khiết và tự tại đang
                    Đừng dối lòng mình nữa, Lãnh biết mình  chầm chậm. “Hãy nhẫn nại như người xưa đợi  được kết nối.
                 đang nhớ nàng quay quắt, và sự hiện diện của  chờ đào thất thốn nở, ba năm, bảy năm, mười  Lãnh xúc động đi nhanh về phía ngôi nhà
                 nàng trên các trang báo như là tra tấn. Chàng  năm, hay cả một đời...”, nàng tự động viên mình.  cũ. Chợt chàng sững lại, dưới vườn đào có
                 muốn đem nàng ra từ khung cửa sổ, muốn    Thực ra tận cùng của niềm đau là sự hồi sinh,  bóng người đang ngồi thiền, mi mắt khép hờ,
                 chạm vào bờ môi nàng dưới ánh mặt trời, muốn  nàng biết thế qua từng lần đổi thay của mùa  khuôn ngực thanh xuân vươn thở… Một
                 nắm chặt tay nàng chạy dọc theo bãi cát bồi  hoa đào tàn rồi nở. “Năm tháng dài rộng, phất tay  nguồn năng lượng sâu lắng nhẹ nhàng lan tỏa.
                 bên sông, muốn được nghe nàng khoe “Hoa đào  một cái trà đã lạnh, người tản kịch tàn, thôi cứ nhẹ  Nàng không hề già đi và thiếu nữ bên cạnh là
                 bữa nay đã sắc thắm lại, thời gian rồi cũng sẽ thích  nhàng mà vui sống, tha thứ cho người âu cũng là  hiện thân trước kia của nàng. “Ôi con gái yêu
                 nghi thôi, lòng người nên nhẫn nại...”. Những câu  tha thứ cho mình”. Nàng gấp sách ngồi nhìn ra,  quý”, giọng chàng thầm run lên. Một sự xúc
                 chuyện lộn xộn không đầu không cuối của   nụ cười phớt nhẹ trên môi. Nàng như cành đào  động khó diễn tả.
                 nàng đều sẽ khiến chàng càng muốn được trở  hồi xuân, run rẩy nở những đóa hoa hiền lành,  Dẫu biết rằng lời xin lỗi có muộn màng
                 về dinh đào thuở mười ba, muốn được ăn viên  dịu dàng trước gió. Một bức tranh sống động.  nhưng có muộn còn hơn không. Lãnh đứng
                 kẹo đầu tiên khi nàng trả ơn.             Một thực tại tròn đầy, là chính bản thân nó chứ  chôn chân ngắm nhìn hai mẹ con nàng thật lâu,
                    Chàng cũng muốn khoe với nàng rằng     không phải là cái gì khác.                 cho đến khi hoàng hôn phủ xuống vườn đào
                 chàng đã thay cha làm được và muốn dành      Cô con gái xinh yêu của nàng nghiêng mái  một màu đỏ sậm. Bóng ba người khuất dần
                 tặng hết cho nàng.                        tóc dài bên hoa, nét cọ đưa lên đưa xuống thật  trong ngôi nhà nhỏ. Một lọn khói len lên.

                           Xuân Ất Tỵ 2025
                            66
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68