Page 106 - Văn Nghệ Bình Định
P. 106
Sáng hôm ấy, tháng 4 năm 1972 con bây có về hay còn ở bên ngoại?
Bế bé gái gầy gò lúc mê lúc tỉnh Người phụ nữ như bị đông cứng,
vì nhiễm khuẩn độc bỏng, bác sĩ thế giới dường như biến mất, chỉ còn
Bevis quyết định đưa em về Mỹ để lại hình hài gầy guộc của bà cụ trước
điều trị, và ông cũng khép lại những mặt. Ký ức bỗng ùa về, rõ ràng liền
ngày tháng làm việc tại Việt Nam. Sơ mạch, không còn rời rạc mơ hồ. Giọng
Helen cẩn thận ghi vài dòng thông nói ấy, hơi thở ấy, là hơi thở mà chị đã
tin về đứa trẻ lên một mảnh giấy rồi kiếm tìm suốt nửa thế kỷ. Là nỗi đau
tin tưởng giao sinh linh bé nhỏ ấy cho của ngày chia ly mà chị mang theo
bác sĩ Bevis. trên hành trình cuộc đời. Chị khuỵu
xuống, nghẹn ngào thốt lên bằng
Nhơn Tân, một ngày cuối Xuân 2023 tiếng Việt lơ lớ:
Chiếc tắc xi màu xanh chầm chậm - M… á… má… má ơi!
rồi dừng hẳn trước cánh cổng gỗ cũ Bà lão nheo đôi mắt mờ đục, nụ
kỹ. Trên xe một phụ nữ chừng ngoài cười hiền lành thoảng chút ngạc
năm mươi tuổi bước xuống, đứng nhiên trên khuôn mặt nhăn nheo ấy:
lặng một hồi lâu. - Đứa nào đó bây?
Khẽ chạm tay lên cánh cổng, bỗng Người phụ nữ đứng dậy dang vòng
dưng cảm giác thân thuộc như tia tay ôm trọn lấy thân hình gầy guộc
lửa điện phóng thẳng vào lồng ngực của bà cụ, như sợ một lần nữa buông
khiến tim chị loạn nhịp. Những mảnh ra hình bóng ấy sẽ tan biến. Bàn tay
ghép ký ức rạn vỡ từ rất xưa đang dần trái chị nhẹ nhàng đặt lên tay bà, để lộ
được chắp nối, ký ức khét màu khói! ngón áp út mất một đốt.
Cắn chặt môi, từng bước chậm chị Bà cụ khựng lại, đôi mắt đục mờ
tiến về phía ngôi nhà. thoáng ánh lên!
Đứng lặng trước cánh cửa gỗ bạc Bà run rẩy lần tìm gương mặt chị,
màu, ngập ngừng hồi lâu để trấn tĩnh chạm vào từng đường nét trên má,
rồi mới run run gõ nhẹ. Mỗi tiếng gõ trên trán, rồi dừng lại ở đôi vai nhỏ bé.
như một nhịp tim dồn dập, hồi hộp Đôi tay nhăn nheo ấy tiếp tục dò dẫm,
đến nghẹn thở. Một khoảnh khắc như muốn chắc chắn đây không phải
thinh lặng sau tiếng gõ, cánh cửa từ từ là giấc mơ.
cọt kẹt hé ra. Một bà lão mái tóc sương Bất ngờ bà siết chặt lấy bàn tay chị,
khói mênh mênh, khuôn mặt hiền từ, người rung lên, nước mắt trào ra.
nghiêng đầu nhìn chị đôi mắt đục mờ: Rồi bà nấc nghẹn:
- Út Thương về rồi hả con? Rồi vợ - Con… con ơi!
L.P.L
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 99