Page 104 - Văn Nghệ Bình Định
P. 104
hai chân trước lên hí mấy hồi khan lạc. Nhơn lao nhủi tới hố bom. Hai anh em
Ông Tám giật mình nhổm dậy nó cứng đơ xì khói khét rẹt, ngập ngụa
ghìm cương, nhoài người tới trước trong vũng nước sục sủi bùn. Sáu Thử
vuốt bờm ngựa rồi lùi lại kéo nhẹ dây nằm bất động, tay vẫn ôm chặt con
cương qua trái. Con ngựa thả hai chân gái trên mép ruộng lấp xấp nước. Toàn
trước xuống rồi quay nhẹ qua phải. Nó thân Ba Hớn sạm đen, từng mảng da
chưa kịp bình tâm thì tiếng gầm rú xé dúm dó tuột lẳng nhẵng nhưng con
toạc không gian, một chiếc máy bay nhỏ không biết đau vì nó không còn
đang lao tới. Sáu Thử kinh hãi nhận ra nhúc nhích.
hiểm họa sắp ập xuống. Chiếc máy bay Có tiếng xe nhà binh, tiếng giày
đang bốc cháy phần đuôi và cánh trái: đinh nhốn nháo, tiếng chửi thề…
- Nhảy, tìm chỗ núp! - Ông Tám hét Những người dân bị bỏng do chiếc
lên rồi quăng người úp xuống bờ cỏ. máy bay tiếp nhiên liệu cho cứ điểm
Mấy đứa nhỏ bật dậy hoảng loạn, Gò Loi bị rơi được hốt thảy lên chiếc xe
theo phản xạ Sáu Thử dang rộng hai nhà binh chở đi. Không phân biệt già
tay chồm cả thân người xuống che trẻ trai gái, không cần biết còn sống
chở cho các con, hơi thở bỗng dưng hay đã tắt thở.
bị chặn đứng ngang lồng ngực. Con Sáu Thử mở mắt, mùi thuốc sát
ngựa lồng lên hất tung cỗ xe, mấy mẹ trùng nồng nặc xông vào mũi, gượng
con cô văng ra. ngồi dậy nhưng cơ thể không còn cảm
Từ máy bay hai chiếc dù trắng giác. Toàn thân quấn băng trắng toát,
bung ra lơ lửng giữa không trung… máu thấm từ vết thương làm lớp gạc
Tiếng nổ đanh chát chói lòa, dưới cứng queo cọ xát vào da thịt đau rát.
chân rung chuyển, đất đá xới tung Một bác sĩ da đen bước vào, lẳng
lên rồi vỡ ụp xuống như trận cuồng lặng tiêm cho cô một liều thuốc:
phong. Khoang lửa từ máy bay phụt - Bác sĩ ơi, con tôi đâu? - Sáu Thử
lên loang ra ụp lên bất cứ thứ gì trong lào thào khản đặc, cố gắng quơ tay
vòng bủa vây của nó. Chiếc máy bay chân…
hộc chồm lên rồi quét qua đám lúa Viên bác sĩ tỏ ý không hiểu tiếng
vàng óng. Thân thể những người nông Việt và ra hiệu cô yên lặng. Một y tá
dân bốc lửa phừng phừng khi họ chưa dùng dây cột tay chân cô vào thành
kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó giường. Người đàn ông nằm giường
nó bẻ úp cắm thẳng đầu xuống bãi bên thở dài:
đất trống gần đó cùng tiếng nổ rách - Nghe đâu trẻ nhỏ dồn lên xe chở
nát không gian. đi rồi, thằng con tui giờ không biết
Sáu Thử ho sặc sụa, lao người tới sống chết ra sao!
kéo Ba Hớn như ngọn đuốc. Đằng kia, Sáu Thử tuyệt vọng khóc rưng
Hai Sanh mặc kệ ngọn lửa trên lưng, rức…
trên đầu dùng hết sức bình sinh ôm
Út Nhơn đang quằn quại. Thằng Hai Nhà thương Thánh Gia Quy Nhơn
nhìn qua má rồi vụt bật dậy bưng Út tháng 4 năm 1972
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 97