Page 44 - Tạp chí Cửa Việt
P. 44

TRUYỆN NGẮN








                  nhập hàng Tết về. Người ta hỏi nhau        nhà Sim ngồi im lặng hồi lâu xem bọn
                  Tết này thằng cả có về không? Về chứ!      trẻ chơi đùa. Sim ngồi kế bên, trong
                  Về  chứ!  Nó  dù  bận  trăm  công  nghìn   khoảnh khắc nhìn sang chị thấy ánh
                  việc nhưng cứ ba mươi Tết là có mặt ở      trăng  chảy  tràn  trên  mái  đầu  nhiều
                  nhà. Bà già thấy ngậm ngùi trước câu       sợi bạc của Sài. Sim bất chợt thốt lên:
                  chuyện  của  người  dưng.  Đang  đứng
                  tần ngần thì có tiếng người quen gọi       - Đầu anh nhiều tóc bạc quá, Sài ơi.
                  bà từ phía sau, đon đả hỏi:                - Cũng bốn mươi rồi còn trẻ được

                  - Cháu nghe nói Tết năm nay nhà bà         với ai.
                  có thêm người?                             - Người ta bảo tại em mà từng ấy năm
                  - Được thế thì còn gì bằng.                anh không chịu kiếm tìm hạnh phúc.

                  Bà già tủm tỉm bước đi. Thật ra mấy        - Biết làm sao được, khi mình thương
                  lời  thiên  hạ  nói  bà  đâu  có  bận  tâm.   một ai đó hết lòng.
                  Bao giờ thằng nhóc dẫn vợ về tận nhà       Trong nhà vẳng ra tiếng ho khan của
                  bà mới tin là thật. Nhưng lúc đi qua       mẹ,  Sim  buông  tiếng  thở  dài.  Mấy
                  hàng cau, bà chợt dừng lại hỏi người       năm nay Sim khiến mẹ khổ tâm nên
                  bán: “Năm nay cau có đắt không cô?”.       sức khỏe cũng yếu đi nhiều. Mẹ vẫn
                  Chiều đó Sài đi làm về, thẫn thờ ngồi      luôn  khắc  khoải  chuyện  hạnh  phúc
                  ngoài thềm, tay mân mê món đồ chơi         đời Sim nên những ngày này Sài nhen
                  bằng gỗ. Con cu gáy nhận ra chủ về         nhóm trong bà một niềm hy vọng. Sim
                  nhà nên cứ gáy rộn lên. Bà già khen        ngửa  cổ  hít  hà  mùi  gió  lạnh  thổi  từ
                  giống chim đến là khôn, thương ai biết     phía  sông  vào.  Thời  gian  trôi  đi  mọi
                  thể hiện ra ngoài. Mỗi lần thấy Sài về     thứ có thể đổi thay chỉ riêng mùi gió
                  nó gáy như rút ruột. Mà kể cũng lạ,        sông vẫn vậy. Mấy chục năm lớn lên
                  nó bện chủ bện cả chỗ treo lồng. Phải      bên nhau, Sim không nhớ nổi đã bao
                  đúng  là  chỗ  đấy,  cây  đấy  nó  mới  cất
                  giọng lên. Bà già nghĩ chủ nào chim        lần cùng Sài ngồi với gió sông như thế.
                  vậy. Thằng cháu của bà đã thương là        - Anh cứ qua lại suốt không nghe thấy
                  thương chỉ một người. Dẫu người ta có      tiếng thiên hạ xì xào? Họ nói anh khéo
                  ba chìm bảy nổi, vẫn thương.               lại nuôi con người khác.

                  Con  chim  cu  gáy  đã  thôi  không  gáy   -  Nuôi  con  người  khác  thì  đã  sao?
                  nữa.  Nó  ngó  nghiêng  nhìn  cậu  chủ     Không phải bà cũng nhặt anh về nuôi.
                  của mình ngồi buồn xo trước hiên nhà.      Chẳng  máu  mủ  gì  cũng  thành  một
                  Đến cả chút nắng chiều cũng dần bỏ         gia đình ấm cúng, giằng níu lẫn nhau
                  cậu chủ mà đi. Bà già đi qua, tay cầm      chẳng  gì  chia  cách  được.  Em  không
                  theo  cái  cối  giã  trầu,  vừa  đi  vừa  nói   thấy thế sao?
                  mấy  câu  bâng  quơ,  nhẹ  bẫng:  “Cưới
                  vợ thì cưới liền tay / Chớ để lâu ngày     Sim từng đi qua những lời đường mật,
                  lắm  kẻ  gièm  pha”.  Sài  bật  cười  khi   những  cao  sang,  vọng  tưởng  ở  đời
                  nghe thấy tiếng leng keng của chùm         rồi  nhận  ra  tất  cả  chỉ  là  lời  nói  dối.
                  chìa khóa trên cổ bà. Tối ấy Sài ghé       Đã  từng  nghĩ  chẳng  bao  giờ  tin  vào


                 42
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49