Page 41 - Tạp chí Cửa Việt
P. 41
à già khép cánh cửa gỗ ọp ẹp, Răng bà đã rụng gần hết nhưng bữa
khóa lại rồi yên chí xách làn nào cũng đòi Sài cạy cho miếng cơm
Bđi chợ. Bà bụng bảo dạ thằng cháy. Thật ra Sài biết bà là người ưa
nhóc có về cũng không thể nào vào hoài niệm nên chưa chắc đã là thèm
nhà được, cho chừa. Thằng nhóc mà bà miếng cháy giòn rụm ấy đâu. Mà lúc
nói đến thật ra tuổi đã gần bốn mươi, ngậm miếng cháy cho mềm ra trong
máu xấu nên nửa tóc trên đầu đã bạc. miệng bà thấy mùi vị của kí ức trong
Thằng nhóc làm trong xưởng mộc gần những năm đói khổ. Bà lấy chồng,
nhà, thời gian rảnh nó vùi đầu vào giường chưa kịp ấm thì ông nhập ngũ.
chim chóc. Nó có thể thức dậy từ ba giờ Hòa bình, ông trở về bằng tờ giấy báo
sáng, khẽ khàng lẻn đi bẫy chim. Cánh tử nhòe nước mắt của bà. Không có nổi
cửa đã cũ rít lên khe khẽ đủ đánh thức một mụn con, bà ở vậy chăm sóc bố
giấc ngủ của người già. Bà thức dậy bê mẹ chồng. Đến khi bố mẹ chồng khuất
ghế ngồi sẵn ngoài thềm, tay cầm cái núi, bà lầm lũi một mình trong căn
chổi đợi thằng nhóc về để phang mấy nhà nhỏ. Hết cấy hái dưới đồng lại đồi
cái cho bõ tức. Trưa trật Sài mới trở nương khoai sắn, rảnh thì sang chùa
về, lau mồ hôi đầm đìa trên mặt, hí quét dọn trò chuyện với sư thầy. Một
hửng khoe bà con cu gáy mới bẫy được: buổi sáng, cả làng bị đánh thức bởi
tiếng khóc của trẻ thơ vang lên ngằn
- Bà nhìn xem, con này có bộ cườm ngặt. Sư thầy mở cổng chùa, thấy đứa
đẹp quá. nhỏ được đặt nằm gọn lỏn trong chiếc
- Hay ho gì cái trò đi bẫy chim trời. làn nhựa cáu bẩn, không một lời nhắn
Đất lành chim đậu, bó buộc gì vài tiếng gửi. Thằng nhỏ khóc quá chẳng ai dỗ
hót trong lồng. Rồi kiếp sau thể nào được cho tới khi bà chạy đến ôm nó vào
mày cũng biến thành chim thôi cháu lòng. Những người đàn bà trong làng
ơi. Lúc ấy bị nhốt trong lồng mới thấu chờ con mình bú xong dùng tay vắt
hiểu cái cảm giác thèm khát bầu trời. kiệt bầu sữa trên bộ ngực lép kẹp vì
đói, chia cho thằng nhỏ. Đói ăn, cơ thể
- Xời. Kiếp này chưa xong bà cứ tính thiếu chất thằng nhỏ bị sài đẹn suốt.
kiếp sau. Mà chắc gì đã có kiếp sau. Cái tên Sài cũng từ đó mà ra.
Chết là thành cát bụi.
Thằng Sài gầy nhẳng như cái dải
Bà già định phang cho cái chổi mà khoai, hai bà cháu nương tựa vào
chờ từ tờ mờ sáng đến trưa đã đói run nhau, củ khoai củ sắn độn cơm đi qua
cả tay chẳng còn đủ sức. Sài vội vàng những mùa què mùa cụt. Sài vẫn còn
vào bếp nấu cơm, trên người vẫn mặc nhớ bà luôn là người cạo cháy đáy nồi,
nguyên bộ quần áo bê bết đất đồng. phần cơm lèn vào bát cháu. Bà đã đi
Sài phồng mang trợn má thổi lửa, gần hết cuộc đời, thứ còn có thể giữ lại
mấy hôm trời mưa củi ướt, nấu nướng đâu có gì ngoài ký ức. Bà tha thiết với
đến là nhọc. Thật ra thì nhà có bếp ga tất cả những gì thuộc về quá khứ. Hệt
nhưng biết bà thích ăn cơm nồi gang, như cánh cửa gỗ ọp ẹp kia, nó chẳng
cá kho bếp củi nên Sài chiều. ăn khớp gì với căn nhà cấp bốn khang
Số CĐ 16 (01.2025)
Số CĐ 16 (01.2025) 39