Page 47 - Tạp chí Cửa Việt
P. 47

TRUYỆN NGẮN






                    - Ngày Tết ở cảng có gì vui không?       Đấy là nhà bố mẹ vợ, mình không còn
                                                             cách nào khác là xách ba lô rời đi. Mấy
                    Tôi hỏi Thụ - cậu bạn học thuở cấp hai.  tháng sau thủ tục ly hôn hoàn tất, cô

                    - Ngoài khối văn phòng trang trí hoa     ấy nuôi con.
                  trái ra thì chẳng có gì vui cả. Tết chỉ ở   - Nhưng cũng chẳng để làm gì Thụ ạ,
                  nước mình mà, tàu vẫn cập cảng, làm        đàn bà khi đã dứt áo thì khó lòng vá
                  hàng, bốc dỡ bình thường Vân ạ. Tết        víu, có thể vì người ấy không chịu được
                  xa nhà buồn lắm, làm hàng xong lại         cô đơn, có thể vì đã đợi mòn mỏi quá
                  lênh đênh khơi xa, sóng điện thoại lúc     lâu rồi.
                  có lúc không. Thèm được về nhà, dẫu
                  chỉ nằm trong chăn ngắm mưa phùn           - Tớ cũng đâu có sung sướng gì, trên
                  ngoài sân, nghe mẹ càm ràm hay đuổi        tàu  có  tiền  không  tiêu  được,  những
                  gà đuổi vịt ngoài sân, nghe bố rít thuốc   ngày mới vào nghề, say sóng ói ra cả
                  lào sòng sọc ngoài hiên cũng được.         mật xanh mật vàng, phải xuống bếp
                                                             xin  cơm  muối  vừng  ăn  để  nôn  cho
                  Mắt Thụ như có khói, bạn học trong lớp     thơm.  Ngày  Tết  chập  chờn  tín  hiệu
                  thường kháo nhau, muốn nhớ đặc điểm        lõm bõm tin tức nước mình, nhiều lúc
                  của ai đó trong lớp thì hỏi tôi, tôi đặc biệt   mình  cảm  thấy  bị  biển  nuốt  chửng,
                  nhớ được hầu hết các bạn trong lớp dù      mình như biến mất, như vô nghĩa.
                  gần ba mươi năm đã đi qua. Thụ ngày
                  ấy  cao  ráo,  răng  khểnh,  lúc  nào  cũng   Ai cũng nói về bi kịch của mình thì hôn
                  đội  một  chiếc  mũ  lưỡi  trai  màu  trắng.   nhân đâu có lý do gì mà níu giữ. Khi
                  Chúng tôi đã không gặp nhau suốt ngần      người đàn ông ra biển mà người đàn
                  ấy năm. Ra trường, thi thoảng dõi theo     bà  không  còn  nhớ,  không  còn  ngóng
                  bạn cũ trên Facebook, tôi biết Thụ làm     trông thì níu giữ mà làm gì.
                  thủy thủ trên tàu viễn dương.
                                                             - Cây đào trước cổng nhà Thụ còn không?
                  - Sau này, khi có dịp nhất định mình
                  sẽ tìm đến nhà vợ cũ, hỏi cho rõ tại sao    Tôi hỏi sang chuyện khác vì sợ Thụ
                  ngày ấy lại bỏ mình, ném mình ra khỏi      sẽ khóc, phố xá thì đông người qua thế
                  cuộc đời cô ấy và con gái như ném một      này. Chúng tôi ngồi trong quán cà phê
                  cái vỏ chai.                               bên dưới một trung tâm thương mại.

                  - Để làm gì cơ chứ? - Tôi hơi bất ngờ      - Còn chứ, Tết năm nào về quê mình
                  buột miệng hỏi.                            cũng cắt cành tặng cho hàng xóm, với
                                                             mình đào đẹp nhất là những ngày lác
                  -  Để  nguôi  ngoai  những  canh  cánh     đác nở, xen lẫn lá xanh, khi ấy mưa
                  trong  lòng  suốt  bao  nhiêu  năm  qua    bụi và sương giăng kín, mấy con gà xù
                  Vân ạ. Mình còn nhớ, sau sáu tháng         lông  đậu  trên  gốc  đào  ngơ  ngác,  con
                  lênh đênh trên biển, mình về nhà, sau      chó nhỏ ngồi ngoài cổng ngóng mình.
                  lưng lỉnh kỉnh quà cho vợ con. Hôm ấy
                  giữa  tháng  giêng,  trời  rét  lắm,  mình   Trong trí nhớ của tôi, trước cổng nhà
                  chỉ ước về đến nhà thật nhanh, chui        Thụ có cây đào già trổ hoa phủ đầy mái
                  vào chăn ấm, rúc rích với vợ con, đón      cổng, có cây nhãn đường phèn buông
                  Tết  hết  tháng  giêng  cho  thỏa.  Vừa    từng chùm quả ngọt sà cả ra đường,
                  nhấn chuông thì cô ấy đã ném hết đồ        có khoảng sân gạch đỏ lúc nào mẹ Thụ
                  đạc  của  mình  ra  ngoài  đường,  đóng    cũng  phơi  gì  đó,  quanh  sân  là  mấy
                  sầm cửa lại, tay làm động tác đuổi đi.     chậu hoa sứ, hoa hồng được kê cao.



                                                                             Số CĐ 16 (01.2025)
                                                                             Số CĐ 16 (01.2025)     45
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52