Page 42 - Tạp chí Cửa Việt
P. 42
TRUYỆN NGẮN
trang. Nhưng bà cứ nhất quyết níu lại đứa nhỏ về nhà mẹ hay chưa?
chút gì đó của căn nhà cũ nát. Mỗi khi
nhìn sự lạc lõng của cánh cửa cũ, Sài - Chuyện nhà người ta quan tâm chi
thường bật cười. Bà già huơ huơ cái cho mệt bà ơi.
gậy bảo: - Để rồi xem…
- Anh tưởng mình tôi mới ưa hoài niệm Bà già cười khẩy đi vào bếp, như đã
đấy à? Anh thì khác gì? Nếu không nhìn tỏng lòng dạ thằng cháu của
mải nhớ nhung người cũ thì đã chẳng mình. Nó chẳng phải máu mủ của bà
ở không đến tuổi này. nhưng cái nết thương ai thì thương
- Bà cứ nói linh tinh. Con nào nhớ đến bạc đầu sao mà giống nhau đến
thương ai. thế. Cái hôm Sim bỏ theo chồng, Sài
đứng nhìn theo đoàn đưa dâu mà lòng
- Tôi đi guốc trong bụng anh. Không tả tơi như xác pháo. Thiên hạ bảo lúc
nhớ không thương sao chiều nào rảnh ấy Sài còn chưa nghiện chơi chim.
cũng ra bờ đê ngồi. Mà cái thú chơi chim của Sài cũng lạ,
- Thì con ngồi xem bọn trẻ thả diều. anh thương nhất không phải con líu
Xem có con diều nào đứt dây không? lo suốt ngày mà lại là con chim vụng
về, chẳng mấy khi cất giọng. Như sợ
Bà già cười nhạt, thở dài bảo: cất lên giọng hót thì phơi bày hết cả
- Diều thì không thấy. Chỉ thấy người lòng mình.
như chim sáo qua sông. Ai bảo thương Hôm nay người ta thấy bà già mếu
người ta mà không nói. máo ngoài đường. Hỏi ra mới biết túi
* * * áo thủng bà rơi đâu chìa khóa. Sài đi
làm về lần theo trí nhớ của một người
Chẳng biết Sài mắc lỗi gì mà bị bà già già đến tận tối cuối cùng cũng thấy.
khóa cửa nhốt ở ngoài. Mỗi lần như Xâu chìa khóa vào mấy sợi chỉ đỏ, Sài
thế bà thường chống gậy xách làn đi đeo vào cổ cho bà.
chợ hay qua hàng xóm tám chuyện
đến tối mịt mới về. Sài nhìn chiếc - Thích nhé. Giờ bà không cần phải lo
khóa trên cánh cửa ọp ẹp đu mạnh cái rơi chìa khóa nữa rồi.
cũng đổ mà phì cười. Cánh cửa đó đâu - Tôi chẳng thấy yên tâm. Tôi phải tìm
thể khóa được ai, nhưng lại đủ làm bà được người giao lại cái chìa khóa nhà
già yên tâm rằng nhà có khóa. Yên mới nhắm mắt xuôi tay được.
tâm rằng cách đó có thể trị được thằng
cháu lông bông suốt ngày chim chóc. Thế rồi bà bỗng nhiên bật khóc. Bà
Sài mắc cái võng nằm lắc lư ngoài khóc tu tu như một đứa trẻ bị đòn oan.
hiên nghe chim hót, thong thả chờ bà Bà nắm lấy bàn tay của Sài nài nỉ:
về để nghe mấy tiếng càm ràm quen - Mày đừng mải chim cò nữa con ơi.
thuộc. Bà già cầm cái gậy dứ ra ngoài
ngõ hỏi Sài: Phải lấy vợ sinh con để bà được yên
lòng. Bà giờ như ngọn đèn trước gió,
- Đã biết tin cái Sim bỏ chồng dắt hai trời gọi lúc nào thì dạ. Bà đi rồi, mày
40