Page 49 - Tạp chí Cửa Việt
P. 49
TRUYỆN NGẮN
Thi thoảng Thụ vẫn gọi điện thoại hỏi của năm qua, nhưng rút cục chuyện
tôi cho con uống sữa gì, học thêm tiếng của mấy chục năm vẫn không thể nào
Anh ở đâu, mối mua rau sạch online, quên được. Năm tám mươi tuổi có lẽ
cũng có khi hỏi chỗ mua hàng xách tay vẫn thấy tuổi bảy mươi đã trôi qua
tặng vợ. Mỗi lần Thụ dẫn vợ con về quê thật ngớ ngẩn. Như Thụ lúc nào cũng
thường chụp hình gửi qua Zalo cho tôi. canh cánh hỏi bằng được lý do người
Nào hình cả nhà quây quần rửa lá dong vợ trước đã bỏ mình. Và người vợ hiện
gói bánh, nào hoa đào lác đác nở trong tại đối diện thế nào với những điều
mưa xuân, nào mẹ già ngủ quên bên chồng mình trăn trở. Không thể giấu
bếp lửa. Thụ biết tôi nhớ quê, muốn giếm tâm trạng với một người phụ nữ.
san sẻ chút không khí ngày Tết ở quê Nhất là khi người đó là vợ mình.
nhà. Cũng thi thoảng Thụ gửi hình
dẫn vợ con đi du lịch. Thụ bảo nhìn vào - Có những điều vẫn cần xếp lại,
gia đình Thụ, con cái học trường quốc chuyện cơ duyên không ai nói trước
tế, tự do tài chính thế kia nhưng Thụ được. Biết đâu con gái Thụ sẽ chủ
là người nghèo, nghèo vì không được động tìm cha.
lo cho cô con gái riêng, mỗi năm Tết Chúng tôi tạm biệt nhau khi chiều
đến bao giờ Thụ cũng chuẩn bị ba bao muộn, xe chở hoa đã rời đi vì tắt nắng
lì xì trong đó có một phong bao cho cô chụp hình không đẹp nữa. Mấy hôm
con gái, Thụ ghi cả lời nhắn gửi trong sau, khi đang lau dọn nhà cửa đón
đó đợi có dịp mang đến cho con. Nhiều Tết thì Thụ gọi video, giữa sân nhà
lần Thụ muốn gửi chu cấp nhưng vợ cũ đồ đạc bày ra la liệt. Thụ và mấy ông
không đồng ý. Cô ấy không muốn sau anh đang cắt đôi một cái phi nước
này con gái lớn lên giỏi giang xinh đẹp theo chiều dọc. Rồi Thụ khoe sẽ hàn
lại có người nhảy ra nhận họ hàng. Có bốn chân sắt thế này thế này, sẽ đặt
những câu nói khoét thành những hố lên một tấm lưới sắt, củi thì mẹ đã để
sâu mà cả đời người không bước qua dành suốt bốn mùa chất đầy một góc
được nữa. Kỷ niệm về con gái ít ỏi như vườn. Cái lò nướng tự chế vừa có thể
niềm vui của gia đình nghèo. nướng thịt, vừa lùi ngô sắn và sưởi
- Sống cho thực tại, dù mình biết làm ấm như ngày còn bé. Nói rồi Thụ chạy
sao mà không day dứt cho được. ra phía cổng khoe đã chặt mấy cành
Tôi nói, giọng trượt đi như một hơi thở đào chuẩn bị chia cho hàng xóm, hai
cậu con trai cùng bà nội đang ngồi
dài. Có lẽ Thụ làm điều đó tốt hơn tôi. lau lá dong, vợ Thụ chắc đang lúi húi
Sống cho thực tại. Có những khoảng trong gian bếp. Tôi mừng cho Thụ
thời gian dài, tôi chìm vào nỗi đau còn quê, còn mẹ. Đời người mấy ai giữ
của mình. Tôi mở chiếc hộp giữ tất được mọi thứ trong tay. Cái tôi còn là
cả những kỷ niệm về mẹ và ngồi vào ký ức, còn trong những câu chuyện kể
trong đó, chiếc hộp ngày càng hẹp, cho con cháu mình. Dù thế nào Tết
ngột ngạt khiến tim tôi đau nhói. vẫn phải vui.
- Nhanh thật nhỉ? Mới đó mà bọn
mình đã ra trường được ba mươi năm, Ngoài cửa có tiếng chuông, anh giao
hàng vừa tháo cành đào huyền xuống
giờ ra đường toàn bị các cháu sinh viên
gọi bằng dì bằng chú. vừa như than thở lại như tự hào cành
đào to quá, đi đường ai cũng nhìn theo.
Giọng Thụ bỗng rổn rảng khác Khi tôi dựng cành đào lên, hai đứa con
thường. Nhanh thật, mới ăn Tết xong tôi ào đến, rổn rảng nói “Cho con đứng
rồi lại Tết. Thời gian cứ xếp chồng lên dưới hoa đào”. Ở quê, chắc mấy đứa
nhau. Mỗi năm Tết đến lại cho phép con của Thụ cũng đứng dưới cây đào
bản thân tha thứ cho mình chuyện già trong mưa xuân lác đác
Số CĐ 16 (01.2025)
Số CĐ 16 (01.2025) 47