Page 48 - Tạp chí Cửa Việt
P. 48

Thụ còn quê mà về, tôi thì không, quê đã   củ dong, củ mì để độn cơm. Mẹ của Thụ
                  xa xơ xa lắc từ ngày mẹ tôi rời cõi tạm.   đã chờ cha suốt mấy chục năm cha đi
                  Tôi như cái cây không còn gốc, sông rạch   kháng chiến. Khi cha ngoài năm mươi
                  không có nguồn. Mấy lần về quê, đứng       tuổi Thụ mới chào đời. Có lẽ vì thế Thụ
                  tần ngần trước cổng nhà mình, mường        không thể hiểu được vì sao người vợ cũ
                  tượng ra nơi từng là gian bếp bốn mùa      không thể đợi những chuyến tàu lênh
                  mẹ  ngồi  trong  khói,  mảnh  vườn  xanh   đênh đến tận bờ Đông bờ Tây nước Mỹ.
                  biếc có những cái cây được đặt tên, đàn    Ngay ngã tư gần chỗ chúng tôi ngồi,
                  lợn nằm sát vào nhau giữa mùa đông mà      người ta dựng một xe hoa vừa bán vừa
                  lông chúng vẫn dựng lên vì giá rét dù mẹ   cho  những  người  thuê  hoa  để  chụp
                  đã hun trấu vừa sưởi ấm vừa đuổi muỗi.     ảnh. Mấy năm nay, rộ lên phong trào
                  Sau này khi gia đình tôi chuyển đi, tôi    mặc áo dài chụp hình phố xá vào dịp
                  thường hỏi mẹ:                             Tết. Thụ nói:

                  - Mẹ ơi, vườn nhà mình rộng thế sao        - Mình mua tặng Vân một bó hồng nhé!
                  mẹ không trồng lấy một cây đào?
                                                             Tôi từ chối bởi chẳng phải dịp gì cả, tôi
                  Mẹ tôi trả lời mẹ chỉ nghĩ đến trồng gì    nói Thụ mua hoa tặng vợ thì hơn.
                  nuôi gì để bữa cơm của các con đủ no.
                  Chúng tôi lớn lên và đi xa khỏi đồng       - Thế bây giờ Vân thích gì nào!
                  đất quê nhà bằng những thứ cha mẹ
                  bòn trong vườn ngoài ruộng. Nhiều khi      - Mình chỉ thích yên thân Thụ ạ. Yên
                  ngồi lại với nhau, những điều thế hệ       thân nhìn con cái lớn lên, càng lớn tuổi
                  chúng tôi trăn trở là những điều cha       niềm vui càng hiếm hoi lắm!
                  mẹ chưa từng nghĩ tới vì những năm         Có vài lần, qua điện thoại, Thụ kể cho
                  dài đói mòn đói mỏi, vườn trồng toàn       tôi  nghe  những  ngày  sau  ly  hôn  vợ,

                                                             Thụ  bỏ  nghề  thủy  thủ,  lên  tận  vùng
                                                             cao mở homestay, ngày ngày săn mây,
                                                             những dòng sông mây bồng bềnh trôi
                                                             qua nhà. Những mùa vắng khách, chỉ
                                                             có Thụ và mấy con chó trên đỉnh đồi,
                                                             nhiều  lần  muốn  nhắm  mắt  mà  nghĩ
                                                             quẩn giữa bồng bềnh trắng xốp. Vốn
                                                             liếng đổ cả vào đấy rồi lưu lạc và bắt
                                                             đầu lại từ con số không ở thành phố
                                                             này.  Từ  làm  thuê  làm  mướn  rồi  trở
                                                             thành  ông  chủ  có  tiếng  trong  ngành
                                                             vật tư công nghiệp. Thụ bây giờ ngồi
                                                             trước mặt tôi, bệ vệ và già trước tuổi.

                                                             - Kể cho tớ nghe về vợ cậu bây giờ đi!
                                                             Thụ châm thuốc rồi thủng thẳng:

                                                             -  Vợ  mình  là  bạn  học  của  cháu  gái
                                                             mình,  ban  đầu  gia  đình  cô  ấy  phản
                                                             đối ghê lắm. Bọn tớ chẳng có nổi một
                                                             đám cưới, dẫn nhau đi đăng ký rồi rời
                                                             khỏi  quê  hương.  Vợ  mình  thì  không
                                                             khéo đâu Vân ạ, cũng không xinh đẹp,
                                                             nhưng quý nhất là cô ấy đã ở bên mình
                                                             trong những ngày mình trắng tay.

                 46
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53