Page 42 - Tạp chí Cửa Việt
P. 42

Buổi sáng ngày hai chín Tết, ba tôi thường dắt tôi ra vườn, nhặt
          những bông hoa cúc còn ướt sương đêm. Ánh nắng vừa nhô lên từ
          chân trời, nhuộm vàng cả khu vườn, làm những bông hoa như bừng
          sức sống. Có lần, tôi hỏi ba: “Sao nắng tết đẹp thế hả ba?”. Ba chỉ cười:
          “Vì nắng này đặc biệt, là nắng mang theo mùa xuân”. Ngày ba mươi
          Tết, nắng len lỏi vào từng góc nhà, soi rọi những bộ quần áo mới được
          mẹ giặt phơi, thơm tho mùi nắng, mùi của sự tươm tất, tinh khôi.
          Những đứa trẻ như tôi thường náo nức trong bộ áo mới, chạy nhảy
          khắp làng, đón ánh nắng cùng tiếng cười giòn tan.
                Lớn lên, tôi xa quê, nắng tết trở thành một điều gì đó vừa thân
          thuộc, vừa xa xôi. Ở thành phố, cái nắng của những ngày cuối năm
          dường như bận rộn hơn, phải len lỏi giữa những tòa nhà cao tầng,
          phải gắng gượng soi rọi những con đường đông đúc. Nhưng dù ở
          đâu, nắng tết vẫn giữ nguyên cái vẻ ấm áp và an lành vốn có. Những
          ngày cuối năm, khi lòng người tất bật mua sắm, trang trí, tôi vẫn thích
          dành chút thời gian dạo quanh thành phố, ngắm nhìn nắng chiều rải
          vàng trên những gánh hàng hoa. Mỗi lần bắt gặp những bó hoa đào,
          hoa mai chói lên dưới nắng, tôi lại thấy lòng mình dịu đi, như được
          quay về một góc ký ức xa xăm.
                Nắng tết không chỉ mang theo sự ấm áp mà còn là một sợi dây
          vô hình kết nối tôi với quê hương, với gia đình. Mỗi lần gọi điện về
          nhà, nghe tiếng mẹ kể về những buổi chợ tết, ánh nắng ngoài hiên, tôi
          lại hình dung ra cái sân gạch đỏ, những cánh mai vàng, những nụ cười
          rạng rỡ của người thân dưới ánh nắng tết quê nhà.
                Với tôi, nắng tết giống như một lời hứa. Lời hứa rằng sau những
          ngày đông rét mướt, sẽ lại có những tia nắng ấm áp làm dịu lòng
          người. Lời hứa rằng sau một năm vất vả, Tết đến để mang lại niềm vui,
          sự đoàn tụ và những khởi đầu mới. Ánh nắng ấy như một món quà
          từ thiên nhiên, làm bừng sáng những khuôn mặt, làm ấm áp những
          bàn tay và làm dịu đi những tâm hồn mỏi mệt. Người ta thường nói
          Tết là để đoàn viên, nhưng với tôi, Tết còn là dịp để lắng lòng lại, để
          cảm nhận sự gắn kết giữa con người với thiên nhiên, giữa hiện tại và
          những ký ức.
                Tôi thương nắng tết không chỉ vì cái đẹp của nó, mà còn vì ý
          nghĩa mà nó mang lại. Trong ánh nắng ấy có sự chăm chỉ của những
          người nông dân đang phơi khô lá dong, có nụ cười của những người



           40
   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47