Page 37 - Tạp chí Cửa Việt
P. 37
Tâm nghe như lòng mình có gai đâm vô, những cái gai có móc
câu và tẩm muối, vừa đau nhức vừa buốt rát. Anh hiểu cảm giác đó. Ba
anh hồi xưa cũng hay đi vắng, lúc nào anh cũng ra trước sân ngồi một
mình ngóng tin ba. Không biết năm nay có bao nhiêu người không về
quê ăn Tết, bao nhiêu đứa trẻ phải ôm nỗi nhớ ba mẹ riết róng mà ngủ.
Theo như Nhân nói, chắc là không đếm hết…
Tự nhiên trời đổ cơn mưa, Tâm nhanh chóng ẵm bé Thỏ chạy vô
nhà. Bé reo lên, a ông trời khóc nhè. Tâm bật cười trước sự so sánh ngô
nghê của con, nhưng rồi anh lại thấy lòng mình vừa sụp đổ, để lộ ra
một đáy vực hun hút. Có phải cơn mưa này thật sự là nước mắt của
những đứa trẻ quá nhớ người thân mà khóc suốt đêm không?
Vút qua bầu trời thăm thẳm đen, thứ gì đó như một con chim
nhỏ bay. Chắc là én. Xuân mà, én đã đua nhau về nô nức. Sao chúng
thì có thể, mà những người khác lại không được quay về?
* * *
Bốn chiếc xe đạp chạy bon bon trên đường, mang theo bốn thằng
nhóc đang thở hồng hộc. Ổi đã thấm mệt, nó bắt đầu hơi hơi nản.
- Đạp vầy hoài biết chừng nào tới hả anh Hai?
- Ờ để tao tính thử coi - Mít lẩm nhẩm trong miệng, chân vẫn
không ngừng đạp - Nãy giờ ba tiếng mình đạp được gần sáu chục cây,
vậy tính ra đạp cỡ một ngày là tới hà…
- Một ngày đạp liên tục không nghỉ đó nhe! - Thằng Ốc Bưu
bổ sung.
Ổi nghe anh Hai nói đã muốn té, thêm thông tin của anh Ốc Bưu
thì nó té thiệt. Cũng hên nó té vô đám cỏ mềm nên không trầy xước gì
nhiều. Ba thằng anh hoảng quá thắng xe cái két, tấp vô lề để coi tình
hình đứa nhỏ. Xe Vịt Đẹt thắng không ăn, xíu nữa là tông vô gốc cây
bên đường.
- Em sợ mình đạp hổng nổi… - Ổi bắt đầu thút thít.
- Khùng, nổi chớ sao không. - Mít nạt ngang - Trên mạng người
ta làm được thì mình làm được!
Nói là nói vậy, chứ trong bụng của Mít cời cời lửa. Nó lo đủ thứ
chuyện, nhưng chính nó là người khởi xướng chuyến đi này, làm sao
mà bàn lùi được. Mít kiếm cớ bỏ đi chỗ khác ngồi cho bình tĩnh, chớ
thật ra là ngồi nghỉ mệt. Nãy giờ nó chỉ mong có đứa nào kêu dừng lại
nghỉ để nó có cớ…
35