Page 33 - Tạp chí Cửa Việt
P. 33

Tuyến cười khổ, đọc được trong mắt chồng sự khó xử y hệt. Biết
             làm sao được bây giờ. Muốn về lắm chớ. Nhưng về mà nơm nớp lo
             chuyện tiền nong thì ăn Tết có sung sướng chi. Tuyến lại râm ran nhớ
             chuyện hôm qua, cái chuyện rùng rợn hơn chuyện kinh dị, bạn chung
             xóm cùng phận long đong trôi dạt lên xứ này làm mướn kêu nghe
             phong thanh sang năm công ty nào cũng sa thải một nửa. Lỡ xui xui
             rớt trúng ngay mình thì phải tính sao đây. Xui hơn nữa, lỡ cả hai vợ
             chồng cùng bị đuổi thì biết làm sao. Có tiền trong tay ít ra cũng xoay sở
             được - nếu thật sự thất nghiệp. Tuyến mếu máo nhìn chồng, thấy anh
             cũng đỏ hoe mắt quay đi. Vậy là đã quyết định được rồi.
                  Tuyến dứt khoát cầm điện thoại lên gọi về nhà, tay bấu chặt ngực
             trái để giữ tim đừng lên cơn giẫy giụa:
                  - Tết này tụi con không về. Má coi lo đám nhỏ giùm nhe má!
                                                * * *
                  Thằng Mít trốn học bỏ ra mé sông ngồi, hậm hực trút giận xuống
             những con nước đang mấp mé bờ. Nó nhắm đám lìm kìm mà đá chân,
             tụi cá nhanh nhẹn lủi trốn hết trơn khiến thằng nhỏ càng nổi quạu hơn.
                  - Em méc má anh Hai trốn học nè! - Thằng Ổi từ đâu chui ra, cười
             hềnh hệch chỉ tay vô mặt Mít.
                  - Ờ, méc thì méc đi! - Mít tính nạt em mấy câu, nhưng nghĩ
             kĩ lại thôi.
                  Nếu là mọi khi, Mít sẽ năn nỉ hay hù dọa để đứa em khoái mách
             lẻo chịu im lặng. Nhưng bây giờ khác hoàn toàn mọi lần trước, Mít
             bỗng nhen lên suy nghĩ, biết đâu méc xong ba má lại về. Được vậy
             thì tốt.
                  - Ê, bỏ ra đây mình ên vậy. - Tụi thằng Ốc Bưu, Vịt Đẹt cũng
             mò tới.
                  Mít hết nhìn đứa em lại nhìn qua hai thằng bạn, miệng méo xẹo
             không nói nên lời. Đã nói muốn ở một mình mà hết người này tới
             người kia tới phá vậy trời.
                  - Tụi bây về hết đi. - Mít bực bội quay đi. - Tao đang buồn.
                  - Làm như có mình ên mày biết buồn! - Ốc Bưu mặc kệ lời thằng
             bạn, nhảy phốc tới ngồi bệt xuống kế bên.
                  Lần lượt, Vịt Đẹt rồi thằng Ổi cũng bước tới ngồi xuống. Bốn đứa
             con nít ngồi im như tượng trước con sông đang cuồn cuộn nước, nhìn
             không khác chi bốn con cóc đợi mưa. Đúng là tụi nó cũng đang đợi đó,


                                                                               31
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38