Page 38 - Tạp chí Cửa Việt
P. 38

- Ổi, em nhớ ba má nhiều không? - Im ru suốt chuyến đi, Vịt Đẹt
          tự nhiên lên tiếng.
                - Dạ nhiều. - Ổi thật thà trả lời.
                - Có muốn gặp ba má không? - Vịt Đẹt mặt mày nghiêm trang,
          nhìn đáng sợ quá chừng.
                - Dạ có… - Ổi lại nức nở - Nhưng mà?
                - Năm nay mà không về là thêm năm nữa em mới được gặp ba
          má đó. - Vịt Đẹt nói một hơi - Tới lúc đó em chịu nổi không?
                 Ổi lắc đầu nguầy nguậy, cố nín khóc. Nó nhớ ba má nhiều, nhiều
          như sao trên trời đang nhìn xuống tụi nó vầy nè.
                Thằng Ổi nín rồi mà vẫn có tiếng hức hức vang lên. Ổi ngơ ngác
          ngó tìm, người khóc là thằng Ốc Bưu.
                - Mấy năm rồi má tao không về… - Nước mắt thằng nhỏ chạy
          ròng ròng trên mặt, ướt hết cả cổ áo - Tao sợ thêm một năm nữa chắc
          má quên tao luôn…
                Trong đám, nhà Ốc Bưu nghèo nhất. Ba nó bỏ đi lấy vợ bé, má
          nó mình ên nuôi con. Ông ba đã không lo cho nó thì thôi còn bỏ lại cục
          nợ cá độ cho má nó gánh. Vừa cố gắng cho nó ăn học, vừa phải trả nợ,
          mấy năm rồi má nó nén nỗi nhớ con cố ở lại làm kiếm tiền dành dụm.
          Ngày nào mà chủ nợ không đảo qua thăm chừng, má nó biết có về
          cũng phải trốn chui trốn nhủi thì về làm chi.
                Nước mắt của Ốc Bưu có sức lây lan. Thấy anh lớn hơn mình mà
          khóc, Ổi cũng khóc theo. Mít ngồi đằng kia cũng đã rớt nước mắt, hai
          vai nó run run trong bóng tối. Thằng Vịt Đẹt, đứa khô khan nhất cũng
          đã giàn giụa. Mít chịu không được, bò tới cùng tụi nó. Bốn đứa nhỏ
          ôm nhau mà khóc.
                - Em đói quá, anh Hai! - Ổi chợt thấy cái bụng đã bắt đầu reo.
                Gió đêm nổi lên nhiều, gió bấc. Giáp Tết, không khí như được
          tẩm bằng nước đá, khiến tụi nhỏ đã bắt đầu thấm lạnh. Bốn đứa con
          nít chơ vơ giữa trời đất tối đen, co ro ôm nhau sưởi ấm cho nhau.
                - Ừa, để tao coi chỗ nào được tụi mình dựng chỗ ngủ lại rồi lấy
          bánh mì ra ăn! - Mít gạt nước mắt, cố làm ra vẻ cứng cỏi.
                - Đằng kia kìa, dưới chân cầu được đó! - Ốc Bưu chỉ về phía trước
          - Phòng khi mưa!
                Gió như có hơi nước, sự âm ẩm bốc lên khiến cả đám rùng mình.
          Mưa một cái là tiêu. Không ai nói gì nữa, cả bốn lẹ lẹ leo lên xe đạp về



           36
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43