Page 39 - Tạp chí Cửa Việt
P. 39

phía cầu. Cũng không ai dám nói ra điều cả bốn đang lo, rằng không
             đứa nào rõ tụi nó có đi đúng đường tới chỗ ba má làm không nữa.
                  Lỡ lạc đường thì biết tính sao?
                                                * * *
                  Nghe tin trong xã có bốn đứa con nít mất tích, trụ sở công an
             nóng như lò lửa. Không hốt hoảng sao được, đây là vụ nghiêm trọng.
             Gần Tết, bọn tội phạm hoành hành dữ lắm, lỡ tụi nhỏ rớt vô tay bọn
             đó có bề gì…
                  - Bình tĩnh, bình tĩnh! - Tâm lẩm nhẩm trong đầu, tự trấn an bản
             thân. Anh và đồng nghiệp không được rối, giờ đây vai trò của họ vô
             cùng quan trọng. Nghe theo chỉ thị cấp trên, Tâm và các anh em công
             an khác tập hợp người dân đi tìm xung quanh. Tâm còn nhận nhiệm
             vụ liên lạc với các tỉnh lân cận để nhờ lực lượng công an của các tỉnh
             ấy hỗ trợ tìm kiếm.
                  Còn một cái khó nữa, đó là giữ cho người nhà các em bình tĩnh.
             Họ đang khóc ròng ngoài kia, nghe đâu bà ngoại một em đã ngất xỉu.
             Các em đều có ba mẹ đi làm xa, ở nhà chỉ có ông bà chăm coi.
                  Khoan đã, Tâm lẩm bẩm, nhớ lại những chi tiết quan trọng. Theo
             như thông tin có được, ba mẹ các em nhỏ đều không về ăn Tết năm
             nay. Đồ đạc các em mang theo giống như để đi xa. Như vậy, rất có thể
             là… Tâm vội vã báo cáo cấp trên những gì anh vừa nghĩ được. Nếu
             đúng, mọi người sẽ tìm ra các em sớm, tránh những nguy hiểm không
             đáng có.
                                                * * *
                  Lực lượng công an đã tìm được bốn đứa nhỏ ở chân cầu Công Lý.
             Nghe tin đám trẻ đã an toàn và đang được đưa trở về nhà, Tâm và mọi
             người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
                  Nhưng còn điều gì đó lấn cấn trong lòng Tâm, đau đau như một
             cái dằm. Làm vậy đã thật sự thỏa đáng chưa? Các em đang mong
             ngóng được gặp lại người thân, giờ lại bị ép trở về.
                  Không, vì sự an toàn của chính các em, chúng phải về. Đây là
             một quyết định khó khăn. Chẳng ai có lỗi ở đây cả, khi mọi người đều
             chỉ đang làm đúng việc của mình. Ba mẹ cố gắng làm để nuôi con cái,
             con cái mong ngóng cha mẹ trở về… Tết mà, ai không muốn đoàn
             viên. Tưởng tượng mà coi, Tết thiếu vắng người thân, bánh mứt có ê
             hề cũng chẳng ý nghĩa gì cả.



                                                                               37
   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44