Page 40 - Tạp chí Cửa Việt
P. 40
Tâm nhắm mắt lại, nhớ lúc anh còn nhỏ xíu. Cái năm mà ba anh
đi công tác không về được, Tết chỉ hiu quạnh hai mẹ con. Với một đứa
trẻ, điều đó giống như hình phạt. Anh lúc đó chỉ mong đánh đổi mọi
thứ để ba về ăn Tết. Bốn đứa trẻ ấy cũng vậy thôi, chúng nhớ ba má tới
mức đã không còn biết sợ điều chi nữa.
Tâm cầm điện thoại lên gọi cho Nhân. Anh có một việc phải nhờ
thằng bạn chí cốt này.
* * *
Vợ chồng Tuyến ôm lấy Mít và Ổi mà không cầm được nước mắt.
Họ đã xin nghỉ một ngày để được gặp các con. Không chỉ hai người họ,
mà cả má thằng Ốc Bưu, ba má Vịt Đẹt cũng xin nghỉ để gặp con. Và
rất nhiều người khác nữa. Họ mong chờ ngày hôm nay, ngày Tết của
họ, cho dù trên cành những nụ mai chưa hề nở.
Hôm nay, chuyến xe không đồng đã lật ngược lộ trình. Thay vì
chở người từ các khu công nghiệp, các tỉnh thành xa về quê như mọi
năm, chuyến xe này đưa người thân của họ từ dưới quê lên thăm. Một
chuyến xe ngược nắng, ngược gió, ngược những nỗi nhớ để gặp gỡ và
sum vầy.
- Sao, thấy tao làm ăn ổn không? - Nhân khoác vai Tâm, hơn
hớn cười.
- Được thì được, nhưng nghĩ sao trang trí xe hình mấy con én kì
cục vậy? - Tâm nén niềm vui, giả bộ khó khăn với thằng bạn - Én gì mà
màu xanh lá?
- Én công an! - Nhân khanh khách cười. - Chớ không phải nhờ
mày mà mọi người mới được sum họp như vầy sao?
Tâm cũng không ngờ ý định của mình được cấp trên phê duyệt
và ủng hộ nhiệt tình như vậy. Cả Nhân nữa. Không, nhờ tất cả mọi
người, anh mới làm được điều phi thường này.
Trên bầu trời trong xanh, những cánh én vẫn không ngừng bay
về. Chúng chắc biết được phía bên dưới có những cánh én xanh vẫn
miệt mài chở những cuộc hội ngộ nhung nhớ đến với nhau, nên lượn
một vòng như đang chào.
Nhìn những niềm vui, những nụ cười lẫn nước mắt của mọi
người, Tâm sung sướng hít một hơi không khí trong lành vào đầy lồng
ngực. Tết là đây, là đây rồi.
P.D
38

