Page 36 - Tạp chí Cửa Việt
P. 36
này, trong đó có cả bọn trộm cướp. Gần Tết tụi nó càng lộng hành.
Nhiệm vụ của công an xã như Tâm phải giữ gìn an toàn cho mọi người,
chểnh mảng đâu có được…
- À, năm nay vẫn làm chuyến xe không đồng chớ mày? - Tâm
vừa nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Có, mà ế quá chắc thu hẹp lại còn vài chuyến thôi. - Nhân
cười khổ.
- Là sao? Là năm nay bà con làm ăn khá nên có tiền tự mua vé hết
rồi hả? - Tâm mong điều anh đang nói sẽ là sự thật. Anh hồi hộp chờ
phản hồi của thằng bạn chí cốt.
- Đâu có, ngược lại. - Thở dài sườn sượt, Nhân đứng dậy vặn tay
vặn chân cho đỡ mỏi. - Không ai chịu về mày ơi. Năm khó khăn mà!
Nhân kể sơ sơ tình hình cho Tâm nghe. Sau dịch bệnh mọi chuyện
trở nên căng như dây đàn. Nhiều thứ lên giá vùn vụt, nghe đâu tình
hình thế giới luôn chứ không riêng gì mình. Nhiều công ty trụ hết nổi,
không phá sản thì cũng cho nghỉ việc bớt một mớ. Ai cũng sợ không có
tiền, không có việc, ráng nán lại làm Tết. Tất cả từ chối niềm vui sum
họp để nuôi mong ước lo cho người thân no ấm. Dù chuyến xe trở về
có giá không đồng, họ vẫn không dám mơ tới. Khi sau đó có thể là
những ngày lo âu không biết lấy gì đổi gạo. Về nhà trở thành cụm từ
xa xỉ hơn bao giờ hết.
Tạm gác lại suy nghĩ, Tâm đưa tay lên, ngó đồng hồ coi mấy giờ
rồi. Chà, trễ dữ. Tâm vội vã lấy xe, chạy về nhà để vợ con khỏi trông.
Kiểu gì vợ với bé Thỏ cũng đang ngồi chờ cơm cho coi. Anh đã dặn
mấy lần rồi, cứ ăn trước đi, nhưng Thỏ cứ nằng nặc chờ anh về mới
chịu ăn.
Vừa nghe tiếng xe của Tâm, bé Thỏ đã hớn hở chạy ra mừng.
Anh cẩn thận dắt xe vô nhà, khóa cổng rồi mới ôm chầm lấy con
gái cưng.
- Chờ ba lâu quá con đói bụng muốn xỉu! - Dụi dụi mặt vô áo ba,
Thỏ nũng nịu nhõng nhẽo. - Con nhớ ba quá trời.
- Thiệt không đó? - Tâm phì cười, thấy con gái dễ thương quá.
Anh về trễ chút mà cô nhỏ làm như anh đi mấy tháng rồi không bằng
- Lỡ ba đi công tác cả tuần chắc con khóc xỉu luôn quá!
- Chớ sao nữa! - Thỏ nhăn nhó - Như bạn chung lớp con đó, ba
mẹ bạn đi làm xa cả năm không về, ngày nào bạn cũng khóc đó ba!
34