Page 35 - Tạp chí Cửa Việt
P. 35
mà đợi cái khác. Đợi một thứ vô vọng, đã biết đáp án mà vẫn cứ khờ
khạo hy vọng. Nên tụi nó buồn.
- Ê, tao nhớ ba má quá… - Vịt Đẹt lên tiếng trước.
Đó giờ thằng nhỏ là đứa ít nói và lì lợm nhất đám, nó mà nói nhớ
tức là trong bụng đã rã rời lắm rồi. Mít với Ốc Bưu gật đầu cùng nói,
ừ tụi tao cũng nhớ. Mắt Ổi đã ầng ậc nước, thiệt tình cái thằng dễ “mít
ướt” mà ba má lại đặt tên là Ổi.
- Ê, hay là… - Thằng Mít vỗ tay cái bốp. Nó mới nghĩ ra được một
sáng kiến vô cùng vĩ đại. - Tao coi trên mạng thấy hoài hà…
Mít ra hiệu cho mấy đứa xúm lại. Cả đám rì rầm rủ rỉ một hồi,
đứa lên tiếng trước là thằng Ổi:
- Được không đó anh Hai?
- Mày sợ thì đừng làm. Đồ nhát gan. - Mít trề môi. Hai chiến hữu
của nó cũng trề môi theo.
- Em không có nhát gan! - Ổi đỏ bừng mặt hét lên - Làm thì làm,
sợ gì chớ!
- Vậy mới xứng đáng là em trai tao. - Mít cười hề hề vỗ thiệt
mạnh vô vai làm thằng em muốn lồng phổi. Giờ về gom đồ đạc đi, hẹn
gặp tại đây nhen!
* * *
Tan ca trực, Tâm chưa về nhà vội mà nán lại gọi hỏi thăm
thằng bạn. Nghe đâu năm nay nó về trễ, đang vắt giò lên cổ mà
chạy cho kịp mấy cái dự án.
- Alo! Nhân hả mày? - Tâm vui vẻ nói giỡn - Sao, sắp thành tỷ
phú chưa?
- Biết tao bận gần chết mà còn gọi nói xàm hả? - Ở đầu dây bên
kia, Tâm vừa nhấp thêm cà phê vừa trả lời bạn. Đây là ly cà phê thứ
sáu trong ngày của anh.
- Rồi tính chừng nào về? - Tâm đi thẳng vô chuyện muốn hỏi - Về
sớm lai rai với tụi tao coi. Họp lớp kìa.
- Mày chỉ có giỏi xạo, họp lớp mùng năm Tết chớ bộ! - Nhân cười
một mình trong căn phòng tối om om chỉ còn ánh đèn từ chỗ anh đang
ngồi, mọi người quá mệt đã mang việc về nhà làm tiếp hết rồi - Về sớm
mày cũng có rảnh đâu. Công an xã gần Tết cực thấy mồ.
Tâm gãi gãi đầu, đúng là Tết tới nơi anh càng thêm nhiều việc.
Mọi người ai ai cũng nôn nao chuẩn bị cho mấy ngày lễ lớn nhất năm
Minh hoạ: TRẦN PHÚ
33