Page 33 - Hạ Long
P. 33
Mà bốn phía mênh mông toàn máu đỏ
6 ôi chưa gặp Nguyễn Thị Việt Nga ngoài đời bao giờ cho Nhà thơ Nguyễn Thị Việt Nga. ... Ngày 31-7-2016 Quảng Ninh Cuối tuần 7
VĂN HOÁ - VĂN NGHỆ
Quảng Ninh
Cuối tuần Ngày 31-7-2016
đến lúc bấm những ký tự đầu tiên cho bài viết này. Tôi
Tcũng không hề lấn cấn e ngại khi nếu có ai đó nghĩ ông
này cả khéo lẫn khôn quá, chọn thơ của một chính trị gia mà... Bỏ vũ khí xuống đi Sơn Tinh, Thủy Tinh
khen (!) Ờ, ngẫm ra có thể ai đó nghĩ cái cách nghĩ của họ, nói Ta chẳng thuộc về ai, giao tranh làm gì nữa!
cái cách nói của họ. Nhưng Nguyễn Thị Việt Nga là một trong (Lời Mỵ Nương)
số 5.000 bạn Facebook với tôi đã lâu. Tôi không phải là bạn Có trong tay 4 tập thơ của Việt Nga, tập nào cũng in ít
thân thiết với chị nhưng tôi hay theo dõi và tương tác với chị. khiến tôi hụt hẫng khi gấp lại trang cuối cùng. Thèm thuồng
Những người khi tôi lựa chọn kết bạn trên Facebook thì tiêu
chí hàng đầu của tôi là bạn văn. Dứt khoát là vậy! Nếu không đọc, háo hức mong nhưng lại có cảm giác no mắt, tròn vị mà
bất chợt “vớ” được bài thơ này trên trang Nguyễn Thị Việt Nga, lại không dư ứ. Chạm vào câu thơ nào cũng thấy mới mẻ mà
chắc gì tôi “biết” Nga là ai cơ chứ: tôi ngơ ngơ chẳng hay sự mới đến từ đâu. Nó cứ len lỏi trong
Dắt mình đi nhận mặt mình từng li ti mạch nguồn cảm xúc của tôi. Nó rủ rỉ, thầm thào
trong tôi những suy tư đan chéo, xen kẽ mà tôi chịu không gọi
Đường đời lắm ngả rối tinh rối mù được nó là chi nữa:
Ngả này cong cớn, chát chua Chén này uống với phân vân
Bao nhiêu cái thật hóa đùa như không Đường xa tội lắm bàn chân thật thà
Ngả này ngoan ngoãn dạ vâng Quay cuồng ngã bảy ngã ba
Ba nghìn cái đúng phải lòng cái sai Biết đâu hoa độc, đâu là cỏ thơm?
Ngả này tim cũng mọc gai ...
Người quen, kẻ lạ biết ai thật lòng Chén này uống với nguồn cơn
... Người sa ghềnh thác, người đơn độc người
Lạc chân giữa chốn xa mù Ngôi cao ai ngất ngưởng ngồi
Bao nhiêu mặt nạ giống như mặt mình Có hơn kẻ đứng giữa trời tay không?
(Dắt mình đi nhận mặt mình)
“nói” rạch ròi pha lẫn vị chát chua trong Việt Nga. Rồi nó cứ Thủ thỉ với trà nào thơm, vị trà nào đắng, mà trong thực quản chỉ chặn
(Uống trà với mùa thu)
Ô, cái tứ lạ mà quen quá. Quen thế mà lạ thế! Tôi thốt
Thủ thỉ với
Người uống trà hay chỉ là cái cớ uống trà, hay chăng chén
nhiên bừng thức giữa lạ lẫm và quen thuộc, rồi ngấm dần cái
lối thơ ngồ ngộ, tửng tưng của cái tứ ấy, ngôn từ ấy, cái lối
người, vào thơ những trĩu nặng ngoài mình, những âu lo không
cuốn tôi tư duy thơ na ná cái điệu thức ấy. Khi ấy tôi cũng chưa ngang cọng thế nhân chát chúa? Mà sao người thơ cứ vận vào
một trưa nắng vàng
một trưa nắng vàng
một trưa nắng vàng
biết Nga là “ai” sất cả. duyên do cũng rơi rớt tự đẩu tự đâu đến vậy:
Biết nhà văn Vũ Thảo Ngọc cũng là người xứ Đông, tôi hỏi một trưa nắng vàng Sông Hương không phải là sông
chị về Việt Nga, hoá ra, các chị quen nhau từ lâu. Khi đã nhận Tràng Tiền sáu nhịp cũng không là cầu
ra “mặt mình” ở một phía lạ quen, Việt Nga đã gửi liền cho tôi 4 ...
tập sách trong đó có 3 tập thơ (Ở phía mùa thu - 2018; Cỏ ba
lá - in chung - 2020 và Ra ngõ ngóng mây in bài thơ Dắt mình Lại ngồi với Huế đêm nay
đi nhận mặt mình xuất bản từ năm 2012). Được biết, Nguyễn Rêu phong khóc nỗi đắng cay cõi người
Thị Việt Nga là Tiến sĩ ngữ văn. Tháng 5/2020, từ Giám đốc Sông Hương không lở không bồi
Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hải Dương, chị chuyển
sang làm Phó Trưởng đoàn chuyên trách Đoàn Đại biểu Quốc NGUYỄN ĐÌNH THÁI Mà sao con nước mồ côi giữa dòng? Một trưa nắng vàng là tập thơ mới nhất của Nguyễn Thị Việt Nga.
hội tỉnh Hải Dương. Nguyễn Thị Việt Nga là Đại biểu Quốc Hội (Lại ngồi với Huế)
khóa XV là Ủy viên Ủy ban Văn hóa - Giáo dục của Quốc hội. Chẳng ai mặc định cuộc đời mình. Chả ai dám cược mình
Đây là nhiệm kỳ thứ 2 liên tiếp chị là Đại biểu Quốc hội tỉnh Hải Việt Nga nói những điều không ai muốn hay hội. Chị “khoe” ấn phẩm mới trên trang cá nhân, vào vô vàn thứ thực dụng có, viển vông, hão huyền có, hư ảo Giá như... Gió thổi qua đèo mơ hồ thoảng qua ngõ vắng. Bỗng dưng thèm một
Dương. “Gặp” chị trên truyền hình, báo chí, tôi “bắt” ra một chất dám nói. Chị thường hay săm soi những phiến lá tập thơ “Một trưa nắng vàng” vừa in xong. Tôi vội có nhưng đố ai vùng vẫy ra khỏi mình mà ta hay gọi là ký ức. cái củng vào đỉnh đầu đau điếng khi thằng bé chuồi
giọng nghị trường đầy quyết đoán và tâm thế ngổn ngang trách cũ vàng úa rồi lật nó lên để xem phía gân lá có gì vào messenger nhắn “hờ” vì biết nhà thơ đang trên Nó là thứ vây hãm ta kinh khủng nhất, tuy là mắt lưới vô hình, Mây trôi về núi khỏi lòng mẹ không để người bắt trứng chấy khi mà
nhiệm trước cử tri và vận mệnh Quốc gia. Chị đăng đàn trước mà sao cả kiếp lá phải ẩn sấp đi cho đến lúc lìa ghế nóng nghị trường. Việt Nga trả lời ngay và chị mảnh như tơ nhện mà nó có sức trói siêu nhiên: Nước theo một dòng lũ bạn thập thò vẫy vẫy bên kia rào tre. Bỗng dưng
những vấn đề gai góc, bức bối và kiên định lập trường mấy năm cây. Đứng giữa sân chùa chốn ấy linh thiêng mà chị gửi cả bản mềm qua messenger cũng như tập thơ Bỗng dưng mùa hạ cất lời Gió không chịu thổi đường vòng thấy cái bản mặt mình mà Việt Nga nhúng ngón tay
nay ở Quốc hội, gần đây nhất là tham luận về Luật Giáo dục. không thoát khỏi nỗi ám thị trần trụi cõi tục: “Một trưa nắng vàng” cho tôi qua đường chuyển Xin đừng nói những lời cong cả mùa trỏ vào lọ nước mồng tơi tím vẽ nguệch ngoạc ra mà
Có khá nhiều chính khách vào một lúc cao hứng bước Hoa ơi nở giữa sân chùa phát nhanh. Bao nhiêu gió núi về chơi đất bằng... bật cười. Còn Việt Nga vẫn loay hoay, lóng ngóng
chéo chân chân sang làm nghệ thuật, nhất là thơ. Có người Mười hai năm sau “Ra ngõ ngóng mây” nhà thơ Bỗng dưng thẳng cả đường vòng Tiếc gì một vạt nắng thưa đi tìm đâu đó trong bão giông, nắng gió nhân gian:
làm thơ trong lúc là chính khách. Đôi khi thơ làm duyên cho Mà sao hương sắc lẳng lơ thế này chờ “Một trưa nắng vàng” chỉ để thủ thỉ với thơ, Mây trôi như thể trời không là trời Đã không duyên nợ từ xưa... tiếc gì
“nghề” chính khách. Nguyễn Thị Việt Nga đặt chân trên đường Cõi phàm cách một gang tay với lòng mình, với bạn bè và vẫn một niềm nhân (Bỗng dưng) (Không đề) Một năm hết...
sư phạm và cái nghề mô phạm, nghiêm cẩn bậc nhất ấy lại Ai tin bể khổ phía này rộng hơn? Một năm sang...
chọn Nga để thành danh thi nhân trước khi làm chính khách. thế đâu dễ nguôi ngoai. Ngày người thiếu phụ 36 Cũng chả có ai dám tự cho mình là kẻ không lụy tình. Lại một năm nữa sắp qua rồi Việt Nga ơi! Tôi Một mình đứng giữa thế gian ngắm mình
Tôi đồ rằng, Việt Nga đã bị “dẫn dụ” bởi thơ vì tôi cứ lẩn thẩn, (Hoa ở sân chùa) tuổi vẫn chông chênh ra ngõ ngóng mây thì sau Không lụy khúc đầu thì cũng díu dan khúc cuối. Không lụy cố không còn cơ hội trẻ và nhà thơ chưa nỡ… thêm tuổi.
loay hoay nghĩ là cái thằng tôi khi xưa cũng bị thơ dẫn dụ, mê Tôi cũng tin chả ai xét nét cô Cám lâu đến cả thiên 12 năm, người đàn bà thơ 48 tuổi ấy vẫn thơ thẩn ý thì cũng vô tình kiểu... bỗng dưng. Nguyễn Thị Việt Nga có Mẹ tôi và mẹ chị đã hóa vầng mây trắng người đã 3 Lòng tay còn giấu bình minh
hoặc thì ô hay thiên hạ chắc thiếu gì ai đó cũng y chang mình niên kỷ. Người ta chỉ thương thân nàng Kiều chưa đến giữa một trưa nắng vàng. Lời người đàn bà 48 tuổi chối bai bải cũng không xong. Thì đấy thôi, một dòng sông. mùa, người lánh cõi tạm 6 năm rồi: Mắt trong còn ủ một bình rượu thơm
(?!) Chị dạy học, làm thơ, làm quản lý. Thật ra tôi đã “bé cái ba trăm năm nhưng người ta mới thấy chỉ có Việt Nga xa xót hơn lời người thiếu phụ 36 tuổi kia. Nàng Sông thì ngàn năm vẫn chảy. Có chảy mải miết hay ơ hờ thì Vu lan (Một năm)
nhầm” khi nghe nhà văn Vũ Thảo Ngọc tiết lộ rằng, Việt Nga thương thân Cám, cảm thông Cám đến nhường ấy bởi công chúa ngàn năm trước lên kiệu hoa mà sông nó vẫn chảy, hà cớ ai kia không dửng dưng ơ hờ mà cứ thổn Trời nắng hay mưa
đã lừng danh thơ hay ngay khi chị đang là sinh viên khoa Ngữ đơn giản Nga với Cám là hai con người, hai người đàn núi điêu linh, muôn loài lầm than, ai oán. Thì hỡi ôi, thức chao đảo lở bồi: “Lặng thương con nước cũng ba bảy Hẹn với Việt Nga “Sau tất cả” lại hểnh mặt “Ra
văn, Đại học Sư phạm Hà Nội. Đọc thơ chị tuyệt nhiên không bà dẫu vị thế cao cả hay tầm thường: hóa ra cảnh vật tang thương nhường ấy, núi sông, đường/ Nông sâu... ai đã tỏ tường/ Thơ ngây có đắm giữa Con ngồi nhớ mẹ ngõ ngóng mây” đợi “Một trưa nắng vàng” Nga nhé!
thấy rổn rảng, xủng xoảng slogan. Luận về thời cuộc trong Hoàng cung vừa lạnh vừa xa biển hồ điên đảo nhường kia đều do vua cha gây phương ồn ào?.../ Bên kia mùa hạ hay xuân? Mà sao con Như chưa xa lìa Sau tất cả là mùa thu lặng lẽ
“Ra ngõ ngóng mây” năm 2012 khi ấy Việt Nga chưa là chính nỗi! Hóa ra cũng cỏn con thú vui tầm thường trần sóng phân vân giữa dòng” (Cho một dòng sông). Bên kia Một trời xanh ngăn ngắt trải bão giông
khách: Thân em - con tốt thí ba nước cờ! thế của con người do “Voi chín ngà, gà chín cựa, Muốn nói gì thì nói, muốn phô gì thì phô nhưng tôi cũng là Hun hút gió lùa ...
Sao người bỏ kinh đô về nơi rừng thẳm? ... ngựa chín hồng mao” của Sơn Tinh dẫn lễ đón Mỵ kẻ dù kín đáo nhất cũng vẫn thích thú len lén khoe khéo về Bên này là tiếng chuông chùa xót xa Ai biết được sắc cầu vồng lộng lẫy
Bởi lợi danh gì cũng chỉ áng phù vân Chị nương giữa trái thị vàng Nương. Mà Sơn Tinh cũng là đấng bậc thần tiên. những vớ vẩn... giá như... bỗng dưng, chả ai khảo cũng xưng (Ngậm ngùi Vu lan) Lại kết tinh từ mưa gió đã qua.
Ngài tầm thường trong cõi tiên đã đành nhưng dù
Làm vua rồi mới biết Em ngồi giặt áo hai bàn tay đau! vô tình hay hữu ý, ngài đã “chuyển giao” cái thói thông thốc cả mớ tình chíp hôi thời bói hoa bói lá. Thật, chả gì Bỗng dưng thèm một mùi quết trầu thơm ngái Hạ Long, 4/12/2024
cũng có cái để mà... khoe:
Ngai vàng nhọn hơn chông (Tâm sự cô Cám) tầm thường ấy xuống cõi tục chí ít cũng đã 4 thiên
(Đối thoại với Phật hoàng Trần Nhân Tông ở Yên Tử) Có những điều hàng ngàn năm sử sách hay niên kỷ chứ có ít đâu. Hóa ra ông vua nào cũng
Những ẩn hiện thực ảo, những uẩn ức, ưu tư trong Việt miệng thế nhân đã mặc định đúng sai, hay dở, thiện giống ông vua nào cả mà thôi!
Nga khác lắm, khác hẳn với những người khác, những người lương hay ác tâm nhưng người đàn bà Việt Nga, Việt Nga đúng. Mỵ Nương đúng. Bốn ngàn năm
làm thơ khác mà lại không khác người khác. Ai dám lỗ mãng, người đàn bà làm thơ Việt Nga lại muốn cựa quậy qua, Mỵ Nương luôn đúng và 12 năm qua, Việt Chuyện tình... còn anh... anh chỉ là chàng trai nghèo, mãi tận núi Bỗng, anh im lặng trong giây lát... thoảng trong gió,
sỗ sàng trước đấng linh thiêng! Nhưng Việt Nga lại “táo tợn, phá phách, đạp đổ những mặc định cố hữu ấy! Có lý Nga vẫn đúng. Cả ông vua cõi trần và hai ông thần (Tiếp theo trang 31) cao heo hút. Anh sẽ mang lại gì cho Mai?... Nhưng có tiếng ai đang gọi tên anh... và kìa, phía bờ sông,
bặm trợn”: quá đi chứ! Ô, Nga đúng quá, rạch ròi quá và cũng cõi tiên đều sai. Nhưng nỗi sai ấy đều có cơn cớ rất cô, cái miệng tươi tắn, cái nhìn ấm áp cứ cuốn hút anh chẳng câu nói của Mai trước lúc chia tay cứ nhắc anh nhớ dưới ánh trăng mờ có cánh tay vẫy vẫy... anh bật dậy:
Phật biến thành hành khất chân lý quá đi chứ: đỗi tầm thường từ ông vua tham lam kia chứ không bao giờ rời. Con tim anh luôn hướng về cô không ngừng nghỉ... cô. Đêm nào anh cũng ngồi trên đỉnh con dốc nơi - Mai ơi! Mai ơi!... chờ anh... Anh sang đây.
nhìn ra bến sông. Anh mong nhìn hình dáng cô.
Hai tay hai nắm tiền Mắt người yêu sao còn sáng suốt phải nỗi ba đào ấy 4 ngàn năm thiên hạ đổ tiếng tin lành đồn xa. Nhiều người trong các bản sang thăm đồi cam Anh cứ ngồi với cây sáo trúc. Anh thổi những bài Mằn Hếnh lao như bay xuống bến. Mảng lướt
cho Mỵ Nương công chúa. Chỉ đến một trưa nắng
Lễ mặn bày bừa bộn Sao nhận ra chân lý với điên cuồng vàng năm 2024 nàng mới thét lên với vua cha: của Mằn Hếnh, hỏi anh về cách trồng, cách chăm cây, chăm Pả dung để giãi bày lòng mình cùng rừng núi trăng nhanh, phút chốc đã cập bờ anh nhảy lên ôm chầm
lấy Mai, ghì chặt Mai vào ngực. Cứ như nếu anh rời
Hương khói bay thản nhiên Thôi đừng trách Thủy Tinh tàn nhẫn thế Ta lên kiệu mà lòng như hoa nát quả. Rồi anh được đi dự Hội nghị thanh niên lao động giỏi của sao về tình yêu của anh với cô giáo miền xuôi bé ra chỉ một giây thôi cô sẽ lại biến mất. Mai vùng
huyện. Ngày anh lên đường đi dự hội nghị, ông trưởng bản
Ông Thiện cười hiền lành Mạng muôn dân đánh đổi một kiệu hồng Vua kén rể tài chẳng đếm xỉa lời con nói với anh: Mằn Hếnh là thanh niên giỏi của bản. Ngày Mằn nhỏ dễ thương. Người đã cho anh cái chữ, cho anh vẫy: Để cho em thở chứ.
Vành tai tiền lẻ giắt Mất người yêu còn sống nổi không? ... Hếnh từ hội nghị về, bản sẽ chọn ngày đẹp để làm lễ cấp sắc nghị lực, cho anh niềm vui về một cuộc sống đầy Lúc ấy Mằn Hếnh mới chịu buông cô ra. Hơi thở
ánh sáng. Anh ngồi từ ngày trăng khuyết, đến hôm
Ô kìa trong đất Phật Thân chẳng tiếc, tiếc gì giang san nữa Xin người một lần lắng nghe lời con trẻ cho anh. nay đã là trăng mười chín. Ngày mai là đến ngày anh dồn dập, nóng hổi. Anh dụi đầu vào trán Mai
Gốc cây cũng ngập tiền (Đừng trách Thủy Tinh) Kén rể hiền hãy hỏi trái tim con... Mằn Hếnh viết thư cho Mai, nói hết những tin vui, tin anh đi làm lễ cấp sắc rồi. Mai ơi, em ở đâu? Trăng đã thì thầm: Em đây rồi! Nàng tiên của anh đây rồi! Từ
... “Ra ngõ ngóng mây” như một con đò chèo tôi Tôi đã nghe mơ hồ thơ cùng thở hào hển trong dự hội nghị thanh niên của huyện, tin anh sẽ được làm lễ cấp ngả về phía trời Tây như con thuyền nhỏ chơi vơi nay anh sẽ giữ em thật chặt, không cho em rời xa.
Họ ngồi xuống bờ sông, Mai tựa đầu vào ngực
Phật cứ ngồi an nhiên đến với thơ Việt Nga. Chị dắt tôi đi tự nhận ra khuôn ngực nhà thơ và trái tim chính khách hay đấy là hồn sắc. Anh mong ngày ấy có Mai ở Long Thàn. Hôm ở hội nghị, giữa mênh mông đại dương, tiếng sáo anh càng da anh. Họ nói với nhau những nhớ thương mong đợi.
Nhìn chúng sinh lộn xộn mặt mình. Tập thơ như một chiếc gương con để tôi non nước mượn lời công chúa: vô tình anh được biết, Mai có người yêu là con một cán bộ cỡ diết: Anh với em như trời với đất/ Trời đất còn tình Đêm mùa xuân rạo rực tràn đầy niềm hạnh
soi vào nó mỗi khi ngồi buồn hay tư lự điều gì đấy vu
bự của tỉnh. Họ cưới nhau, Mai sẽ ở lại nhà chồng nơi thành
anh mãi không phai/ Mùa xuân tuy dài nhưng mùa
Nghe chúng sinh thỏa thuận vơ. Rất may mắn tập thơ xuất bản mãi từ năm 2012 Ta lên kiệu mà lá rơi, trái rụng phố. Lúc ấy, Mằn Hếnh chỉ nghĩ thiếu gì người tên Mai, thiếu xuân cũng sẽ qua nhanh/ Em nơi đâu hãy về cùng phúc. Chỉ có ánh trăng, cỏ cây, dòng sông chứng
Những điều ngoài kệ kinh. mà Nga còn giữ lại chí ít một bản tặng tôi. Một mảnh lụa đào giữa mù mịt binh đao gì cô Mai dạy học ở vùng cao. Giờ thì câu chuyện ấy là nói về anh/ ta bên nhau như áo với cúc/ Áo rách rồi, cúc kiến những nồng nàn tha thiết của đôi trái tim yêu
(Vào chùa) Đầu tháng 10/2024, Việt Nga đang họp Quốc ... Mai của anh thật rồi. Thực sự đấy mới là cuộc sống của Mai, vẫn còn nguyên... trước thềm năm mới, ngọt ngào và huyền diệu.
32 Hạå Long Xuân Ất Tỵ 2025 Xuân Ất Tỵ 2025 Hạå Long 33
Xuân Ất Tỵ 2025
Xuân Ất Tỵ 2025