Page 38 - Hạ Long
P. 38
Huyền thoại núi Mân
“Bư
ớ
c xuân”
,
Đọc “Bước xuân”, Huyền thoại núi Mân
Đ
c
ọ
LẠI TUẤN HIỀN
ộ
i…
ù
nghe mùa trôi rất vội… Tôi có một người bạn vong niên mà tôi rất quý đây, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng một cách kỳ lạ. những ngọn núi xung quanh có thể là những cánh cổng
nghe m
t v
ấ
a trôi r
mến. Anh tên là Đông, nhà ở gần chân núi Mân. Tiếng đá dưới chân lạo xạo, tiếng nhịp thở của tôi xen kết nối giữa thế giới hiện tại và thế giới cổ xưa, nơi mà
lẫn tiếng nhỏ giọt của nước vang lên đều đều. Trong
linh hồn - những “hình tướng khác” của dòng họ Lâm vẫn
ĐẶNG HÀ THI Núi Mân đã có từ bao đời không ai rõ. Người lòng hơi có chút hoảng sợ, tôi định quay ra thì đột nhiên, còn đâu đó lang thang, tìm kiếm sự hòa giải. Mối thù giữa
dân vẫn kể nhau nghe những câu chuyện ly kỳ tôi nhận ra nền hang không còn bằng phẳng mà bắt dòng họ Lâm và dân làng đã kéo dài quá lâu, đã khiến
quanh núi Mân mỗi khi trời nổi sương, màn đêm đầu dốc xuống, trơn trượt hơn. Ánh đèn pin rọi tới đâu, nhiều linh hồn bị cuốn vào vòng xoáy của sự đau khổ
được sự trôi chảy của thời gian từ hạ sang thu mà còn những cảm nhận rất riêng về mảnh đất và con người phủ kín núi rừng. Nhiều người tin rằng, dãy núi từng vệt đá xanh mờ lấp ló tới đó, khiến không gian trở hận thù, và tôi nhận ra rằng, mối thù hận ấy không thể
cảm nhận được cả tâm trạng, nỗi niềm của thi nhân Quảng Ninh trong chiến tranh và hoà bình. nên khác lạ. Tôi bỗng chốc lạc vào một thế giới lạ lùng, biến mất chỉ nhờ một người, mà cần sự đồng lòng của cả
trước dòng chảy cuộc đời. Những hình ảnh, ngôn ngữ Thứ ba, đúng như tên gọi, tập thơ “Bước xuân” của Mân chính là nơi chấn giữ những thế lực hung nửa hư nửa thực. Nơi đây, không gian và thời gian như cộng đồng. Khi các thế hệ sau cùng nhau xây dựng tình
ngưng lại. Dường như những con suối, những nếp nhà,
thơ lắng đọng, da diết, khắc khoải trong tâm hồn tác nhà thơ Vũ Tháp có một lượng lớn tác phẩm viết về ác, che chở cho dân làng. Chừng nào dãy núi những cánh đồng mía tím bên những đám ruộng bát thương và đoàn kết, họ sẽ tạo ra năng lượng tích cực xóa
giả: mùa xuân như: Xuân muộn, Xuân bất tận, Bước xuân, Mân còn thì đế vương đất này còn vạn đại. ngát lúa vàng… và cả những ngọn lửa ấm cúng ở đây tôi nhòa những ranh giới oán thù.
Mải chìm vào những nghĩ suy, tôi không để ý thấy
Đã cảm hơi sương phả lối thềm Tổ quốc mùa xuân, Một thoáng tình xuân... Ở mỗi bài, đã từng gặp đâu đó thật thân quen. Xa xa, khu rừng tràn những quầng lửa đã mờ dần. Bà lão đã tan biến trong
Giục dòng bút thảo chạm môi đêm tác giả lại có những cách cảm, cách nghĩ, cách viết ia đình anh Đông sống bằng nghề thu hái thuốc đầy tiếng chim hót véo von. Cảnh vật mờ ảo nhưng rõ làn sương mờ ảo, như thể bà chỉ là một phần của giấc
Đã nghe sớm sớm từ quy gọi riêng về mùa xuân: nam và một số sản vật núi rừng. Chiều hôm đó, ràng là một không gian khác hẳn - những cây cổ thụ cao mộng, không thực, nhưng lại vô cùng hiện hữu. Chỉ còn
Mở cửa giang tay đón nắng mềm. Em bên kia bờ bắc Gtựa hồ là định mệnh, tôi đến nhà anh chơi, vừa lớn với tán lá dày rủ xuống, ánh sáng nhè nhẹ của bình lại tôi và những suy nghĩ đọng lại trong đầu. Trước mắt
minh chiếu rọi qua từng khe lá, tạo thành một cảnh sắc
(Mãn hè) Anh bên này bờ nam uống cốc nước mát thơm mùi lá rừng, tôi vừa dõi mắt hoang sơ, tràn ngập màu xanh nguyên thủy. tôi giờ đây ánh sáng chói chang của ban trưa rực nắng
nhìn dãy núi phía xa. Bỗng nhiên, lọt vào tầm mắt tôi
đang tràn đầy khắp nơi.
Sự trôi chảy của thời gian rất vội đã được thi nhân Qua dòng Chanh xanh biếc ngọn núi đá xù xì, đứng sừng sững, được bao phủ bởi Tôi chậm rãi bước vào, hít một hơi, cảm nhận mùi
miêu tả một cách chân thực mà vô cùng sống động Hương đồng thơm miên man những tán dây leo chằng chịt. Phía Bắc của ngọn núi, đất, mùi cây cỏ nồng đậm hơn bao giờ hết. Nơi đây “Em ở đây làm gì mà anh gọi mãi không thưa? Sao
qua một số bài, như Mùa gió Nam: nơi gió bấc thổi qua, cây cối mọc thưa thớt, tạo nên một như thể chưa từng bị loài người chạm đến, chỉ có tiếng em dám đi xa thế mà không gọi anh?” - Tiếng anh
Đông ngay phía dưới chân làm tôi sực tỉnh. Thì ra tôi
Trang bìa tập thơ “Bước xuân” của Vũ Tháp. Vừa ban mai, thoắt cái đã sang chiều Không có gì là muộn cảnh tượng hoang sơ nhưng cũng đầy bí ẩn. Ánh nắng chim rừng và tiếng suối róc rách chảy qua khe đá. Tôi đang ngồi thu lu trên một phiến đá khá hẹp. Anh Đông
quay ra thử cất tiếng gọi anh Đông nhưng bấy nhiêu
Câu thơ viết vẫn chưa tròn vần trắc Khi ta chợt nhận ra chiều chan hòa khắp nơi. Cũng lạ lùng vì đã bao lần tôi đó cũng đủ đánh thức những đốm lửa chung quanh tôi đang đứng cheo leo cạnh… một bàn tay đá. Bàn tay
quan sát ngọn “Độc sơn” này mà chưa khi nào tôi phát
Mùa gió nam bạc dần trên mái tóc Lúc gió đông đã thổi hiện chi tiết dường như có một cái hẻm giữa hai phiến bùng sáng. Những thực thể ấy vừa gần vừa xa. Sau của thần núi Mân. Tôi ngơ ngẩn không biết đang tỉnh
Ru hồn kí ức chở về đâu... Lại xanh ngát vườn nhà. đá lớn, giống như có cánh cửa dẫn vào lòng núi. cùng, một đốm lửa lớn hơn cả choán dần không gian hay mơ. Anh Đông giục: “Thôi, mau về đi. Hôm nay
Vũ Tháp tên thật là Vũ Văn Tháp, bút danh Kim (Mùa gió Nam) (Xuân muộn) Khi anh Đông ra ngồi tiếp chuyện cùng tôi, anh trông như hình ảnh 3D một bà lão nhìn tôi với ánh mắt anh thu hoạch được ối thứ hay ho, em ạ!”.
Anh hỷ hả giơ cho tôi xem mấy cuộn dây lá rừng
Ngọc, quê ở xã Liên Hoà, hiện sinh sống tại Đọc “Bước xuân”, người đọc còn thấy sự đau đáu Những câu thơ ngọt ngào, đầy lạc quan và tin cũng tỏ ra khá ngạc nhiên khi nhìn theo hướng tay tôi hiền từ. Lạ là tôi không còn cảm thấy sợ hãi mà chỉ đeo trên vai và cái “xung” chặt cứng các loại lá lẩu gì
có một niềm phấn khích trào dâng. Trong không gian
phường Hà An, thị xã Quảng Yên. Ông là hội của Vũ Tháp bởi những nỗi niềm, bởi những chiêm tưởng vào một tương lai tươi sáng, êm đềm, dịu dàng. chỉ về “cánh cửa đá” kỳ bí ấy. Được dịp, tôi gạ anh: tĩnh lặng ấy, bà lão đã kể cho tôi nghe về lịch sử vùng đó. Tôi lẳng lặng theo anh trở về.
“Lúc nào anh dẫn em lên đó để xem bên trong “cánh
nghiệm đầy tính triết lý. Đó là những suy tư đầy lo
Và đẹp như mơ!
Đường xuống nhanh hơn lúc lên. Chỗ nào dốc quá
viên Câu lạc bộ thơ Bạch Đằng Giang, hội viên lắng, trăn trở về con người, về cuộc đời, về muôn Với “Xuân bất tận”, Vũ Tháp đưa người đọc đến cửa” đó có gì không nhé”. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi đất này. Bà kể về dòng họ Lâm, một dòng họ danh tôi để mặc cái mông quần vải dày làm đệm trượt. Về
tiếng vì có nhiều tráng đinh và giàu có. Nhưng danh
trả lời: “Sáng mai em có rảnh thì đi với anh. Có khách
Hội Văn học nghệ thuật thị xã Quảng Yên. Là kiếp nhân sinh: với những khoảnh khắc tươi đẹp cuối mùa xuân, khi đặt ít cây thuốc. Anh tìm xem ở đấy có không. Cũng tiếng ấy cũng đi kèm với nỗi sợ hãi, vì họ rất ác với dân đến nhà anh Đông thì đã quá trưa. Chị Toàn, vợ anh
làng. Những người họ Lâm lấn át dân làng, bắt nạt và
Cuối năm cái rét ngủ quên
chim én dẫn làn mưa bụi đi sắp hết cả cánh đồng; khi
một cây bút không còn trẻ nên những sáng tác Thương người đan áo buồn bên ngõ buồn hoa xoan muộn tháng ba còn lần lữa cố thơm thêm lâu rồi anh không lên đấy”. Tôi mừng quá, hẹn sáng uy hiếp họ. Nếu trên đường đi, ai gặp phải người họ dọn ra cho chúng tôi nồi cháo nấu với lá ngải và bát thịt
khau nhục. Chừng đó là quá đủ năng lượng và đã khát
mai lên nhà anh sớm.
của ông mang đậm chất chiêm nghiệm, suy tư Mỏng tang kìa cánh chuồn chuồn lần cuối, khi trái bưởi tròn xoe khẽ khàng, bối rối vươn Sáng sớm hôm sau, khi vầng trăng còn lần lữa phía Lâm mà không kịp bỏ nón ra chào là sẽ bị ngựa xéo cho một buổi đi rừng. “Sao từ lúc về em cứ im ỉm thế?
lên, hoặc ăn đòn roi không thương tiếc. Chính vì vậy,
mình qua kẽ lá để nhìn sắc xuân đang bịn rịn, quyến
trước thế sự và cuộc đời. Mảnh đất Bạch Đằng Chở màu ớt đỏ, chở luôn phận người. luyến không muốn rời xa. trời Tây, tôi mang theo gậy dài, đèn pin và mặc đồ bảo dòng họ Lâm bị nhiều người trong làng mang lòng thù Hay thần núi bắt vía em đi rồi?” - anh Đông quay sang
trêu tôi.
hộ, giày trecking. Tôi cũng không quên mang thuốc xịt
giang lịch sử đã thấm vào máu thịt, vào từng (Rét muộn) Én dẫn bụi mưa đi sắp hết cánh đồng chống côn trùng và bột lưu huỳnh để xua đuổi rắn. Anh oán. Nhân có việc con gái làng này thuở ấy rất đẹp Chỉ chờ có thể, tôi đem câu chuyện “Lạc vào hẻm
nhưng không lấy trai làng, toàn bị gả đi xa cho những
Đọc “Bước xuân” của Vũ Tháp, người đọc còn nhận
hơi thở, từng câu chữ trong thơ ông. Sau “Di ra những nét đặc trưng mang phong vị quê hương Hoa xoan muộn cố thơm lần cuối Đông thì vẫn bộ quần áo giản dị mọi ngày. Anh chỉ đeo quan lại hay nhà giàu nơi khác, một số dân làng đã lập núi” kể cho anh nghe. Anh cười khà khà bảo “Chắc em
ngủ quên xong nằm mơ rồi. Anh đi rừng ở đây năm
thêm cái “xung” (một loại túi đan bằng sợi gai đồng bào
ngôn đá” xuất bản tháng 3/2019, tập thơ “Bước làng biển, với bến sông quê, với con nước chảy, bèo Mở kẽ lá, trái bưởi tròn bối rối miền núi hay dùng) sau lưng. Con đường dẫn lên núi mưu phao tin đó là do ngôi chùa vùng này xây trên đất mươi năm nay có thấy gì đâu”. Tôi gân cổ cãi: “Em
“phạm”, phải chuyển đi để giải lời sấm truyền...
Nhìn sắc xuân bịn rịn chia xa.
trôi, với sương sớm mịt mờ, với tiếng chim le le, chim
xuân” đã được Nhà Xuất bản Hội Nhà văn ấn cuốc… Địa danh Bến Giang - nơi nhà thơ đang sinh (Xuân bất tận) với tôi là một thử thách thực sự. Đường đi dốc đứng, Không dám chống lại lời nguyền của thần linh nên không nằm mơ. Em còn nghe bà lão kể chuyện nhà họ
Lâm mà”. Anh Đông giật mình nhìn chằm chằm vào tôi
chẳng thấy có bóng dáng người qua.
hành vào tháng 8/2023. sống cũng đi vào thơ ca với những hình ảnh đẹp đẽ: Với bài “Bước xuân”, Vũ Tháp đã đưa người đọc đến Đến một vách núi dựng đứng, tôi hỏi: “Đường đâu nhà họ Lâm phải di dời mả tổ đi nơi khác. Khi nhóm rồi hỏi gắt: “Có người kể chuyện họ Lâm à? Em có biết
người đào đến ngôi mộ có quan tài đá và mở nắp mộ,
Con nước trăng lưới vó ghé về với những cảm xúc rất thật, rất đời mà cũng rất thơ: anh?”. “Đấy, đường đấy thôi!”. Thoắt một cái, anh Đông từ bên trong, một con chim én nhỏ lảo đảo bay lên, mẹ anh là người họ Lâm không?”.
Đèn hơi sáng cả vùng bến cá Đêm không ngủ đã leo lên được một phần ba cái vách núi lởm chởm vút vào ngọn núi xa - chính là ngọn núi mà chúng tôi Đến lượt tôi ớ ra. Anh bắt tôi kể đi kể lại chuyện có
ập thơ “Bước xuân” gồm 128 trang với 84 bài, Ngày kém nước lưới phơi đầy ngõ Nghe thậm thịch bước chân ấy. Không có đường lùi, tôi nghiến răng bám mấy đầu đang đứng. Vì mồ mả bị động khi vận khí chưa đủ lớn, lối vào hẻm núi, phía trên khối đá hình cái lồ, những
linh hồn và mong muốn hóa giải lời nguyền giữa họ
ngón tay vào những hõm đá xù xì, ráng sức leo lên.
từ đó trở đi, dòng họ Lâm trở nên tuyệt tự, không còn ai
trong đó có 1 tản văn viết thay lời tựa ở đầu tập Bến chật thuyền ồn ã giọng biển khơi Như rất gần Thật giống như những cao thủ võ lâm đang sử môn thừa kế, chỉ có con gái mà không có con trai. Cũng vì Lâm và dân làng. Anh trầm ngâm một lát rồi kể cho tôi
Tthơ và hơn 80 bài thơ được viết từ năm 2014 đến (Bến Giang) Thì thào lá thở “Phi thiềm tẩu bích”. Phía trên, anh Đông nhô ra, thả bi kịch đau thương, hờn oán giữa dòng họ Lâm và dân nghe những câu chuyện xa xưa của dòng họ Lâm mà
nay. Đọc “Bước xuân”, người đọc rưng rưng hoài niệm về Và thị xã Quảng Yên bên dòng sông Chanh thơ Tiếng đất cựa giục hạt mầm tách vỏ cho tôi mấy cái dây rừng làm điểm tựa. làng, nên những linh hồn họ Lâm giờ phải phiêu dạt ở mẹ anh đã kể lại. Đúng là đã xảy ra những câu chuyện
những cảnh, những người, những câu chuyện bình dị đời mộng hiền hoà cũng đã vào thơ - là một miền cổ tích, Non giờ đồng hồ sau, chúng tôi đã đến được nơi gọi ngọn núi này, dưới sự che chở của thần núi Mân. Thần mà bà lão đã kể tôi nghe. Chẳng biết hư thực ra sao,
thường và đặc biệt là có thể thấy được sự trôi chảy, vận vượt qua thời gian, vượt qua gian khó mà đi lên anh Câu thơ trở mình trên nốt phím bâng khuâng. là "cửa hang", hai phiến đá bên cạnh xếp khéo léo như cũng khống chế những linh hồn Lâm độc ác để không nhưng sau khi phải di dời ngôi mả tổ, dòng họ Lâm
động của thời gian rất vội. dũng, kiên cường: (Bước xuân) hai cánh cửa đá. Đằng sau nó là một cái hẻm chỉ vừa thoát ra làm hại dân làng. Trên đỉnh núi này, thần đã ngày càng lụn bại vì không có con trai nối dõi. Con gái
Thứ nhất, “Bước xuân” có sự vận động của thời gian, Có một con đò Còn trong “Một thoáng tình xuân”, “Du xuân”, “Lại một người nhỏ bé như tôi lách qua. Tôi vừa định bước đặt bàn tay hướng lên trời để các linh hồn ác nhìn vào làng này cũng không còn xinh đẹp như xưa. “Em phải
của dòng đời, của kiếp nhân sinh. Một năm có bốn mùa. xuân”, tác giả đã miêu tả cảnh sắc mùa xuân qua vào thì anh Đông níu tay tôi, vung vẩy cây đèn pin: “Để đó hướng thiện. Cái nắp lồ đá này chính là dấu “Phong giúp anh hóa giải chuyện này”. Anh Đông quả quyết.
Mỗi mùa lại có những cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, Vượt qua bến thời gian tháng Giêng hai ngọt ngào, ấm áp với lộc non mươn anh vào xem thử bên trong có gì. Em cứ ở bên ngoài ấn” của thần núi Mân giữ gìn sự yên bình cho vùng đất. Sau đó, tôi còn phải kể tường tận lại nhiều lần câu
những ấn tượng, những dư vị ngọt ngào, những hoài niệm Chở những mùa trăng thả vào miền cổ tích mướt, tiếng sơn ca ríu ríu ngập đầy đồng xanh, với mưa chờ là được”. “Hứ, anh quên là em cũng đã chuẩn bị Nhưng bóng ma của sự hận thù giữa những linh hồn họ chuyện trước vài buổi họp già làng, trưởng bản và những
chẳng thể nguôi quên. Đó là tháng Giêng, tháng của mùa Có một vùng quê bụi giăng tơ, với ánh mắt long lanh, và với điệu chèo đầy đủ “đồ nghề” rồi à?”. Tôi cười khẽ đáp lại và vung Lâm nơi đây với dân làng còn đó… người dòng họ Lâm còn lại. Nhưng tôi tự nhủ rằng, dù
xuân - mùa đầu năm mới. Hoa và bướm trong tiết xuân, Đi lên bằng hiện thực trong buổi hội làng. Ánh mắt long lanh ấy, nhịp chân gói bột lưu huỳnh ra phía trước. Biết tính tôi, anh Đông Trong câu chuyện bi ai ấy, bà lão nhấn mạnh rằng, có phải mang thông điệp này đến đâu, hay phải kể lại
trong cảnh sắc giao hoà, sao mà quyến luyến, bâng khu- thoăn thoắt lượn quanh chiếu chèo ấy cứ vấn vít, vương không nói gì nữa. không phải tất cả người trong dòng họ Lâm đều độc ác. câu chuyện của dòng họ Lâm bao nhiêu lần đi nữa thì
âng. Vết chân bùn vít ngọn gió vươn xa... vấn, yêu thương và đọng lại trong lòng thi nhân bao Chúng tôi nhẹ nhàng tiến vào trong hẻm núi. Càng Có những người đã khao khát hòa bình và muốn hàn mỗi lần chia sẻ nó, tôi cũng đang dần giúp họ làm sạch
Ra giêng tháng hãy còn son (Chớp thời gian) cảm xúc, nỗi niềm: đi sâu vào bên trong, không khí càng trở nên lạnh lẽo gắn mối thù, nhưng không thể lên tiếng. Những linh những vết thương trong lòng, mở rộng trái tim, để những
Thứ hai, “Bước xuân” có hình ảnh của quê hương
Cánh ong còn hẹn, bưởi còn khất hoa đất nước, trong chiến tranh bom đạn và hòa bình. Lộc non, mươn mướt ngọn cây và ẩm ướt. Những âm thanh lạ lùng vang vọng, như hồn “thiện” trong quá khứ ấy đã cố gắng hòa giải mối mối hận thù không còn là những bóng ma u ám, gây
ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của mọi người.
Thế mà cứ nhớ người ta Có những địa danh, nơi lưu giữ biết bao ký ức tươi Tiếng sơn ca hót ngập đầy đồng xanh những tiếng thì thầm mơ hồ của quá khứ. Vào đến một thù giữa dòng họ Lâm và dân làng mà chưa thành… Khoảng hơn một tháng sau, tôi nhận được cuộc
góc hẹp, chúng tôi thấy ánh sáng từ một khe hở phía
“Có lẽ đây là lý do mà mình có mặt ở đây”. Tôi nghĩ
Người ta nào biết rằng xa hay gần. đẹp. Đó là những triền đê, rì rào con sóng hát (Bến Mắt ai kìa cứ long lanh trên. “A, đây có đường lên, em ạ!”. Anh Đông nhún thầm, lòng đầy trăn trở. “Bà ơi, con phải làm gì để giúp điện thoại của anh Đông mời đến dự buổi lễ đặc biệt
(Nỗi xưa) xanh); là bến Ngự, là dòng sông Chanh xanh biếc, với Ríu ran chân bước lượn quanh chiếu chèo... chân leo lên. Trông anh chẳng khác gì một chú khỉ hóa giải hận thù?”. “Những oan nghiệt và thù hận đã “Hóa giải lời nguyền”. Nhìn những ánh mắt trang
Nếu như một năm có bốn mùa thì đời người cũng vậy. hương đồng thơm miên man; là cảnh quan thiên nhiên (Du xuân) giữa chốn rừng hoang. “Ô, đây nhiều cây “Cứt chuột” lây lan qua các thế hệ. Chúng ta đã để cho những cơn nghiêm, thành kính của những người dân trong thôn
Tuổi thanh xuân bao giờ cũng là quãng thời gian đẹp đẽ khi qua hồ Yên Lập với đường thông xanh ngắt, với Xuân sang mưa bụi cứ giăng tơ quá! Em cứ ngồi nghỉ tý để anh “kiếm cơm” đã nhé!”. giận, những nỗi đau lớn hơn lòng nhân hậu. Và nó bản, tôi biết rằng, những lời khấn nguyện của họ sẽ
nhất, trong sáng nhất, nhiều kỳ vọng, ước mơ nhất của đời tiếng chuông ngân. Và đó là những bến thuyền: Đêm Tìm tới gặp nhau bạn sẵn chờ Nói rồi, anh nhẩy phóc xuống bờ đá phía dưới rồi làm không thể tự biến mất nếu không được hóa giải. Chỉ có đến được với thần núi, với những linh hồn an trú nơi
người. Và, để rồi mỗi khi nhìn lại, ta không khỏi có đôi chút nằm nghe ì oạp tiếng sóng xa, với gió nam duồng Tóc trắng hay là mưa ướt thế công việc thu hái cây thuốc quen thuộc của mình. sự tha thứ, sự dứt khoát không cho phép thù hận làm đó. Những linh cảm bất an sẽ không còn bao trùm làng
tiếc nuối, xót xa: vò nôn nao nỗi nhớ, với cánh buồm nâu, mùi tôm Tôi ngồi dựa lưng vào vách đá, lấy chai nước ra xáo trộn tâm hồn là cách hóa giải. Đừng để quá khứ chi xóm. Người dân cũng không cần sợ hãi về những hồn
nướng đậm đà phong vị quê hương xứ sở.
Tôi đi tìm dấu tích đã qua Đó là những cánh đồng vào mùa chiêm trũng Kìa sao ánh mắt vẫn còn mơ. uống vài hớp rồi quan sát chung quanh. Sát mỏm núi phối hiện tại. Hãy để tâm hồn những người đang sống ma oan nghiệt có thể thoát ra khỏi núi và mang đến
đi vào lòng núi Mân, để mở lòng mình, tha thứ cho
điềm gở. Những vết thương trong quá khứ được chữa
nơi chúng tôi vừa leo lên, vách đá lởm chởm, xám đen.
Nhặt tiếng ve rơi chắp nối vào ký ức. với con tôm, cái tép; rừng cũ, cội xưa, cánh cò chớp (Lại xuân) Trên sườn núi ấy, phía trái có một khối đá khổng lồ những gì đã xảy ra trong quá khứ. Khi những đứa con lành và tình yêu thương, tình đoàn kết sẽ được khôi
Với bài thơ Zích zắc mùa xuân, nhà thơ đúc kết lại
Mong cho cánh phượng hồng đầu ngọn bút trắng trong gương nắng; là tiếng chim gọi bạn vang bằng những chiêm nghiệm: treo lơ lửng, giống hệt như “cái lồ” của đồng bào dân của dòng họ Lâm và dân làng làm được điều này, mối phục, mang lại bình yên cho dân làng. Lời bà lão còn
Mãi sẽ còn rực rỡ với tương lai. đồng bãi; là Bình Liêu với hoa lau bay trắng trời, là Có mùa xuân bối rối giữa ban ngày tộc. Phía trên có phiến đá dày y như cái nắp lồ. Có một hận thù sẽ tan biến" - Bà lão trả lời. văng vẳng bên tôi: Mỗi người đều có thể là một phần
hõm núi. Có vẻ như có lối vào. Tôi nhìn quanh quẩn.
(Mùa hoa đỏ) bếp lửa nhỏ đêm đêm còn cháy mãi. Là Cẩm Phả Có cơn giông rầm rì sau tia chớp Anh Đông đang chăm chú bứt hái những thứ cây lá quý Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng, tôi là người được trong quá trình hòa giải. Các con không cần phải làm
điều gì quá lớn lao. Chỉ cần các con mở lòng, đón nhận
xưa với nỗi nhớ về những đèo đá vắt ngang, xe có tải
Chỉ 4 câu thơ thôi mà có cả quá khứ - hiện tại - tương vào cua rón rén, với suối nước khoáng, với Rạp Công Có nốt khoá son chờ mở ra câu hát của anh. Quá đỗi tò mò, tôi quyết định trèo xuống đó. chọn để truyền đạt thông điệp này đến những đứa con sự tha thứ, để cho tâm hồn mình và những người khác
của dòng họ Lâm và dân làng. Thông điệp ấy cũng nói
lai. Những dấu tích đã qua, những kỷ niệm của một thời trai nhân, với đường hoa dâu da... Và đó còn là những Vừa đặt chân vào hõm núi, tôi bỗng thấy dường như với tôi rằng: Lịch sử không chỉ là những câu chuyện cũ được thanh thản, an lành. Tha thứ không chỉ là sự vị
trẻ bỗng chốc ùa về trong tâm tưởng, màu hoa đỏ, cánh địa danh: Đình Lập, dốc Cao Ba Lanh, thung Khe Gọi vòng tay nối kết giữa muôn nhà. con đường trong hẽm đá mở dần ra. Ở một góc khuất, kỹ, mà còn là những bài học quý giá mà thế hệ hôm nay tha dành cho người khác mà còn là cách giải thoát
phượng hồng, tiếng ve rơi là những lời đồng vọng của ký Vằn, với những hình ảnh thân thương gần gũi: Cô (Zích zắc mùa xuân) ánh đèn pin của tôi soi vào một hốc tối, sâu hun hút. cần phải lưu tâm. Kính trọng và gìn giữ tín ngưỡng của chính mình khỏi những bóng đen của thù hận. Đây
ức, nay lại trở về trong ước mơ và khát vọng của nhà thơ. gái Tày xòe ô, tiếng đàn then, câu soóng cọ, ánh Với hơn 80 bài thơ, “Bước xuân” của Vũ Tháp thật Bước vào góc hẹp ấy, tôi phải cúi người thật thấp mới vùng đất là nguồn sức mạnh tâm linh giúp mọi người biết cũng là điều kiện để các linh hồn không còn vướng
Còn với bài “Mãn hè” người đọc không chỉ cảm nhận mắt giao duyên... Tất cả đều đem đến cho người đọc sự là một món ăn tinh thần đặc sắc của ông gửi tới luồn qua được. Không gian như ngày càng ép chặt lại. Ở sống hướng thiện và luôn nhớ về cội nguồn. Núi Mân và mắc, sẽ an lạc sau này.
Hạå Long
39
38 Hạå Long Xuân Ất Tỵ 2025 Xuân Ất Tỵ 2025 Hạå Long 39
Xuân Ất Tỵ 2025
Xuân Ất Tỵ 2025