Page 68 - Báo Quảng Nam - Số Tết Âm Lịch
P. 68
VĂN HÓA - VĂN NGHỆ
⁄ VÕ VĂN TRƯỜNG ⁄ HUỲNH MINH TÂM
Bóng núi Chợ quê
(Gửi Trà My)
Tôi còn mắc nợ chợ quê
Em đi tìm ai, phía còn bóng núi một buồng chuối chín, mấy mê cơm chiều
Chầm chậm hoàng hôn trĩu xuống ngực mình mẹ tôi mua ớt bán điều
Rồi nỗi nhớ cứ dài như tóc tôi ngồi ngơ ngẩn trông lều nắng mưa
Mùa xuân Trà My, mây trắng nở ngang chiều
Bây giờ mẹ đã về xưa
Bông hoa nhỏ, chợt bừng trong nắng muộn tôi không ra chợ xa dưa thương cà
Má em hồng, con suối lại ngắt xanh lâu lâu ngồi nhớ cô Ba
Câu ước hẹn, ai bỏ bùa ánh mắt bán bông bí, miệng như hoa mời chào
Để em mãi tìm bóng núi và anh
Và còn cô Bốn thì sao?
Ôm câu hát, lưng gùi lên rẫy còn hàng quả thị, có đào tháng giêng?
Gió treo em, anh vẫn bến đợi chờ nỗi đời nước chảy mê miên
Sao chẳng thấy, chỉ mùa đi mải miết tình thơm như đóa dong riềng đỏ tươi...
Thương yêu rồi bóng núi lại khuất che H.M.T
Chầm chậm hoàng hôn, để còn bóng núi ⁄ NGUYỄN THỊ THÙY DUNG
Anh có nhớ em, ôm câu hát tìm về Minh họa: VĂN TIN
Em sẽ chẳng trách hờn đâu nhé
Đêm mơ nào bóng núi… là anh. Mùa xuân ⁄ TRƯƠNG ĐỨC TỚI
V.V.T
lên núi Trên đỉnh thông
Mùa xuân lên núi (tặng V.T)
ngồi nghe hương rừng Bầu trời không cánh bay
người xưa chuyện cũ Mùa thu ra đi trên ngọn thông già
rung rinh trở mình Ánh mắt chạm tầng mây
Em nói nhớ vùng trời khói tỏa
Nghiêng về phía gió
đời tựa mây bay Nhớ bước chân lê la đồi dốc
nghiêng về phía mình Thấy đỉnh thông thắp gió đường dài
mai trổ đầy tay Nhớ cánh tay thông ngày cuối thu lạnh cóng
Ủ mối tình xưa trong cũ nát lâu đài
Mùa xuân lên núi
gót nhẹ sương phai Ủ tiếng thì thầm bên hồ tình tự
giọt thiền rớt lại Đắm xanh kia vĩnh viễn bóng thông người
gió thoảng qua vai Em như khói lan mặt hồ vời vợi
Hoa lạnh cao nguyên thu vồi vội qua đời
Uống trà trên núi
say cạn mùi hương Em rồi sẽ ra đi theo bầy chim di trú
đâu thành phố lạ Trốn bàn tay ướp lạnh nhớ thương người
bỏ bùa tơ vương… Đỉnh thông gió tiếng thì thào tàn lụi
N.T.T.D Mãi mãi bên hồ phẳng lặng mặt gương em… T.Đ.T
⁄ ĐỖ TẤN ĐẠT
Chút giêng ⁄ PHẠM TẤN DŨNG
Xuân lỗi nhịp
Minh họa: VĂN TIN Cơn mưa phơ phất
⁄ HỨA VĂN ĐÔNG ngọn giêng Những sợi nắng nhỏ xuống chiếc lá mùa đông rơi nghiêng
chuyến tàu đi muộn
rơi theo chiều của tuổi
Nhờ mai người miền mây xa của cảm xúc trăm năm cát bụi
về nuôi
vọng trong thinh không giọt giọt phù vân
một ánh trăng tà
em hỏi ta về mùa xuân đã thấy
vàng nhắc thắp đêm cố xứ em và
tôi xưa…
hôn lên môi gió quê mùa ờ thì mùa xuân đấy thôi
chúng ta rủ nhau chơi trò đếm tóc
Có bàn chân bước chút xuân mặn ngọt cay chua xuân của tuổi trẻ hay xuân tuổi già
với đường xa xa tuổi người… một thoáng một thời
tuổi nào chân mệt Đ.T.Đ chiếc lá ghim vào ký ức
đường kia thành nhà chúng ta đã đi đã chạy đã mơ mộng và khổ đau
Đời là cuộc lữ ⁄ NGUYỄN NGỌC HẠNH lại mùa xuân đến và sắp sửa đi
khởi đi rồi ngừng những dấu chân lầm lũi từ biển tới nguồn
đời là cơn mộng Xin đừng chốt cửa tia nắng trườn qua sườn đồi không nhớ nổi đường đi
cuối trời hư không con đò qua sông chở gió
tiếng chuông chùa tan vào mặt ao bềnh bồng
Ta ngồi dưới cội Em đừng chốt cửa trời đêm có tiếng ai cười ai khóc
thong dong mai vàng sao khuya lịm tắt bên thềm giếng xưa thời gian liếm gót chân giẫm mòn trên sỏi
nghe mùa xao động bụi đường rưng rưng
nghe mùa thênh thang Kéo rèm che kín cơn mưa tôi với em ngồi thắp lên thềm rêu vạt nắng
che vầng trăng khuyết đêm vừa trôi nghiêng bên hiên chiều ẩn ngôn dệt bóng dài biêng biếc
Nhìn mai ta hỏi
hoa nào vừa đơm Đừng che lấp mảnh tình riêng ờ thì mùa xuân đấy thôi
lá nào vừa rụng xin đừng chốt cửa ưu phiền đời em chúng ta treo bóng mình dưới cỏ
hương nào vừa thơm chúng ta đã ở với hơi thở
Mở tung ngực áo màn đêm mùa xuân của những con người do sơ ý sinh ra
Đời trôi mải miết cài khuy áo giấu nỗi niềm vào thơ mắt em tròn đen thầm thĩ
đâu mùa đâu năm em nghe thấy mùa xuân
nhờ mai vàng nhắc Đêm trôi về phía giấc mơ anh ôm guitar ngồi hát
biết là nguyên xuân. em còn trôi giữa đôi bờ thực hư… hát cho em bài lỗi nhịp tuổi xuân.
H.V.Đ N.N.H P.T.D
Xuân Ất Tỵ
69 69 Xuân Ất Tỵ