Page 96 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 96
Tôi chọn một góc nhỏ nơi sân ga, lặng yên nhìn dòng người lao xao trước
mặt. Cái cảm giác bồi hồi, nôn nao ai trong đời không nếm thử một lần khi
làm người chờ đợi. Huống chi là đợi chờ những người thân yêu trở về sau bao
tháng ngày xa cách thì cảm xúc ấy càng da diết bao nhiêu bởi nỗi nhớ nhung,
trông ngóng. Tôi bắt gặp ánh mắt khấp khởi của người mẹ luôn hướng về phía
đường tàu và những vòng khói thuốc của người cha mong mỏi gặp gỡ con mình.
Tôi bắt gặp bóng dáng cô gái trẻ nóng lòng giây phút ôm chầm lấy người mình
yêu. Ở góc sân, có cậu trai thỉnh thoảng lắng nghe điều gì nơi đầu dây bên kia
điện thoại rồi lặng lẽ dõi bóng con tàu. Bao con người xa lạ cùng chung cảm
xúc, cùng đợi chờ niềm hạnh phúc nơi chuyến tàu.
Tôi xuống xe, thong thả những bước chân về phía dòng người khi đằng xa
tiếng còi tàu hú vang ngày một gần. Ánh đèn pha sáng chói cùng tiếng xình
xịch vang vọng như xé tan vùng trời phố huyện. Những bóng người kiễng chân,
những đôi mắt mừng rỡ ngóng đợi bóng dáng con tàu. Đầu tàu ló dạng, kéo
theo những toa tàu, chầm chầm siết trên đường ray ken két. Trông con tàu lúc
này giống hệt một con trăn khổng lồ xuất hiện, uốn lượn thanh thoát. Ngay
tức khắc, bên trong nhà ga, một giọng nói trầm ấm của người nhân viên cất
lên, thông báo chuyến tàu đến.
Tàu dừng hẳn trước sân ga. Những dáng người chen chúc trước các cửa
toa. Nhiều gương mặt hiện lên rạng rỡ khi gặp lại người thân dù vừa trải qua
một chặng đường dài. Cũng có vài bóng người liêu xiêu vì mệt mỏi. Nhiều
nhất là những cô cậu sinh viên kéo trên tay chiếc vali đủ màu sắc, khoác trên
vai chiếc balo đầy sách vở ngó nghiêng kiếm tìm dáng hình thân quen trong
dòng người đông đúc. Một anh lính trẻ trong bộ quân phục, trên tay nâng niu
cành hoa đào, cố lách mình trong đám đông chạy về phía cô gái. Cái hôn ngọt
ngào sau bao ngày xa cách của đôi tình nhân khiến bao cảnh vật giữa ga chiều
phải thốt lên ghen tị. Những cái ôm thắm thiết, những nụ cười vui sướng vấn
vương trên từng gương mặt. Có lẽ ngay lúc này, chẳng nơi nào ấm áp và tràn
ngập hạnh phúc bằng ga xép giữa lòng phố huyện.
Con tàu tiếp tục lăn bánh sau một chặng dài hoàn thành sứ mệnh. Những
cô bán hàng rong lẩm nhẩm chút tiền lời bên sạp hàng nho nhỏ sau mấy phút
tranh thủ buôn bán cho khách đường xa. Những chuyến xe nô nức về nhà, trả
lại sân ga vẻ an yên vốn có. Tôi nghe văng vẳng phía phòng trực của người gác
ghi “Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt/Buồn ở đâu hơn ở chốn này?”.
Màn đêm buông xuống, mang theo cái lạnh man mác của tiết trời cuối
năm. Tôi đút tay vào túi áo, thong dong những bước chân trở về. Người ta nói,
sân ga là nơi buồn nhất bởi những cuộc chia ly. Nhưng sân ga phố huyện chiều
nay chứa chan bao đôi mắt cười vì phút giây tương phùng hội ngộ. Tiếng còi
tàu đã mang Tết về rộn rã khắp sân ga.
90 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN