Page 100 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 100
cách oan uổng? Hết cơn nóng giận, vợ lại ra chợ mua nồi om đất, trã đất, ấm
đất về để rồi không biết ngày nào lại tiếp tục đi mua. Chỉ có đồ dùng bằng
đất nung rẻ tiền, dễ mua mới chịu nổi những cơn nóng giận nghiệt ngã của
những ông chồng ngang ngược.
Ngày ông nội tôi còn sống, ông thường nấu cơm bằng cái nồi om đất
nung. Ông không biết giận ai để đem cái nồi ra đập cho đã giận nên cái nồi
om đất của ông tôi “sống” rất lâu. Có những lần ông nội ăn cơm không hết,
thấy tôi mon men đến gần, ông nội liền cạy hông cơm cháy sém cho tôi ăn
nghe thơm giòn, khoái khẩu.
Ngày tôi lập gia đình, ở vùng sản xuất đồ gốm thủ công nghệ xã Hòa
Vinh-quê tôi vẫn còn sản xuất những cái nồi om nho nhỏ, vừa đủ nấu cơm
cho hai vợ chồng. Tôi ăn cơm bằng nồi om đất nhiều năm, nhưng vợ tôi không
phải thường xuyên đi mua, vì tôi chẳng dại chi giận cá chém thớt. Chúng
tôi sống hạnh phúc, yên ấm bằng cơm nấu từ nồi om đất cho đến khi trên
thị trường đầy rẫy xoong, nồi bằng nhôm, thiếc sáng choang. Cái nồi om chỉ
còn lại trong nỗi nhớ của một thời kham khổ của cuộc đời, nó luôn nhắc tôi
đừng quên quá khứ!
* Đêm cuối năm đèn thắp giao thừa,
vui trời đất rộn ràng Xuân đến
* Ngày đầu sáng mai vàng sân trước,
mừng trẻ già hớn hở Tết về
HOÀNG HUY
94 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN