Page 101 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 101

Nhớ sao mà nhớ



           ĐÀO ĐỨC TUẤN   Tản văn
                            






               Tình cờ gặp bạn học cũ, nhắc nhớ tuổi hoa niên dưới mái trường cấp
           2 Ngân Sơn, thị trấn Chí Thạnh, Tuy An, Phú Yên. Vậy là nháy mắt, lớp 9B
           chúng tôi đã rời mái trường này đã hơn 30 năm. Tôi học trọn 4 năm cấp 2
           (lớp 6-9) ở trường Ngân Sơn. Ấy là những năm 1983-1986, chính xác quãng
           tuổi tôi lúc đó là 12-15.
               Lứa tôi học, trường có 3 lớp khối 6-7; lên lớp 8-9 thì do học trò nghỉ
           nhiều, mỗi khối chỉ còn 2 lớp (A và B). Xin mở ngoặc, hồi đó, lớp A cũng như
           lớp B; nghĩa là chia ngẫu nhiên, chớ hổng phải mấy đứa giỏi được chọn vô
           lớp A đâu he. Có vẻ nghiêng về kiểu chia theo nơi ở; vì trò lớp A sống chủ
           yếu ở thôn Ngân Sơn (phía Bắc thị trấn Chí Thạnh), trò lớp B chủ yếu ở thôn
           Trường Xuân (phía Nam thị trấn này). Chớ mà tôi thấy lớp B khi đó học hành
           có vẻ “nhỉnh nhỉnh” hơn lớp A(!). Thôi, cái vụ “giỏi, dở” này, hôm nào gặp
           lại… tranh luận tiếp!
               Vẫn in trong ký ức, Trường cấp 2 Ngân Sơn khi ấy khá cũ kỹ, với màu
           vôi trắng-vàng, chen bám rêu xanh, có vài mảng vách tróc lở ló ra từng hàng
           gạch đỏ. Bức tường cuối phòng học của lớp tôi bị thủng một lỗ, chúng tôi chỉ
           cần cúi đầu chút xíu là… qua lớp A. Chẳng những trò hai lớp A và B “giao
           lưu” lúc ra chơi chuyển tiết, mà còn “trà trộn” cả trong giờ học chính! Ấy là
           có đứa lớp này chui lỗ thủng sang lớp kia chơi, khi thầy cô vào dạy thì… chui
           qua không kịp, đành chen ngồi luôn. Báo hại thầy cô phải cho ổn định đứa
           đó… chui về lớp mình!
               Khi ấy, hiệu trưởng trường Ngân Sơn là thầy Nguyễn Thành Vinh, dáng
           nhỏ nhắn, hoạt bát, nói giọng Bắc. Thầy khá nghiêm khắc nhưng bốn năm
           học ở Ngân Sơn, tôi chưa bao giờ thấy thầy giận dữ với ai. Tôi là bạn thân của
           Cảnh (con trai thầy Vinh) nên thường qua lại nhà học nhóm. Thằng Cảnh
           lanh hơn tôi mấy môn tự nhiên, còn tôi lanh hơn nó mấy môn xã hội. Nhà
           thầy đông con (đâu gần chục), mái lá đơn sơ, quây quần tình cảm. Biết tỏng
           chúng tôi lợi dụng học nhóm để… bày trò chơi, thầy Vinh tuyên bố “giờ nào
           việc đó”. Vậy là tôi và Cảnh cum cúp ngồi vào cái bàn dài để “vò đầu bức tai”
           một đống các đề bài, nào Văn, nào Toán, nào Lý, nào Hóa,…


                                                             VĂN NGHỆ PHÚ YÊN  95
   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106