Page 27 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 27

Thịt rắn



           TRẦN QUỐC CƯỠNG   Truyện ngắn
                                 



               1.
               Sau năm 1975 người ở miền Trung đói văn hóa, văn nghệ như đói cơm,
           khát nước. Các đoàn cải lương miền Nam tiến ra miền Trung như xe cứu trợ
           bão lụt tinh thần. Có lần hề Dứa của Đoàn Cải lương Hương Rừng nói với tôi:
           “Chao ôi! Mùa mưa quê anh rắn còn nhiều hơn cả Nam Bộ. Tiếc là người quê
           anh hững hờ trước đặc sản trời cho!”. Tôi cười dài: “Dân cắm câu, đánh cá đồng
           quê tớ thấy rắn là dị ứng. Tôi đọc luôn câu hãm tài: “Sớm mai đi cắm cần câu/
           Mắc con rắn ráo thâu rầu xẻo xui”. Xui xẻo thì không chắc lắm, còn gỡ con rắn
           ráo đen đúa, rằn ri mắc câu thì đổ nản, chán chường. Đó là chưa nói rắn ráo,
           rắn nước mắc lưới bén xâu cục, xâu hòn gỡ ra nhọc nhằn vô cùng. Tôi đưa hề
           Dứa ra đồng vào mùa lụt. Anh ta thấy rắn chạy loắng ngoắng trên mặt nước
           thì mắt sáng lên: “Ôi! Sung sướng làm sao! Rắn ở đây đông như quân Nguyên
           anh ơi! Anh mượn giùm tôi cái xuồng và chiếc dầm Phú ơi!”. Tôi làm ở ngành
           văn hóa, thông tin nên mỗi lần đoàn hát về địa phương phục vụ là người ta
           tìm đến tôi đăng ký lưu diễn và tặng cái giấy mời xem hát, thế là vui như hội.
           Hề Dứa thấy tôi còn trẻ, vui vẻ thì theo làm bạn với vẻ thân tình. Tôi chưa kịp
           mượn xuồng thì hề Dứa đã dùng cây đánh chết hai con rắn vào sát mép nước
           để đớp nhái. Chàng ta cầm hai con rắn khoanh trên cổ bước đi võng vãnh hát
           vang vang trông ngộ nghĩnh, buồn cười: “Rượu nồng, rượu nồng ta uống với
           ta, uống với ta hỡi ông trời già!”.
               Hề Dứa theo đoàn hát Hương Xưa từ khi còn là một cậu bé đánh giày.
           Có một ngày Nguyễn Văn Dưa (tên khai sinh của hề Dứa) mon men đến gần
           trưởng đoàn cải lương Hương Rừng nói giọng nhỏ nhẹ: “Chú ơi! Cháu muốn
           theo đoàn hát! Chú cho cháu làm việc gì cũng được!”. Ông bầu hát cười khụt
           khịt: “Đây là đoàn hát, cháu muốn đi theo thì phải biết hát cải lương và hát
           thật hay thì chú mới nhận!”. Dưa cười híp mắt: “Hát ư? Được! Cháu hát một
           đoạn trong vở “Đêm lạnh chùa hoang” cho chú nghe nha!”. Nói dứt lời, cậu bé
           cất lên tiếng hát: “Bảo Xuyên ơi! Đêm nay giữa canh trường cô liêu. Ta gối đầu
           trên đá thèm giấc mơ yêu, đắm hồn vào mộng liêu trai, để yêu em được trọn
           lòng, không ngăn cách bởi biên thùy…”. Giọng ca của Dưa nhuần nhuyễn, ngọt
           ngào, sâu lắng đến lạ kỳ. Ông bầu hát gật gù: “Được! Tao nhận mày vào kéo
           màn, được chưa?”. Dưa nhảy cẫng lên reo hò mừng như cha chết sống dậy. Hát


                                                             VĂN NGHỆ PHÚ YÊN  21
   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32