Page 31 - Báo Phú Yên
P. 31

29           Ất Tỵ


                       toasoan@baophuyen.com.vn                                                                                           Hồn tết








        khi cả bốn mẹ con quây quần thức
        nguyên đêm bên chái bếp để theo       Chiều cuối
        cho hết mẻ rim gừng, chín nồi
        ngồi dựa vào cột chái bếp ngủ say.     năm                nhớ
        bánh chưng, tôi buồn ngủ nhưng
        không chịu lên giường nằm mà

        Chái bếp ấm áp đến lạ thường mà
        chỉ trong những ngày giáp tết mới
        có được cảm giác ấy.
           Rồi dần dần chị Hai, anh Ba lập                         mẹ
        gia đình, tết đến ai cũng bận rộn lo
        gia đình nhỏ. Chỉ còn má và tôi nên
        má không đổ bánh nữa, chỉ sên mứt
        gừng và mứt dừa. Các cháu con chị                        HÀ AN
        Hai, anh Ba mỗi dịp tết về cứ tấm
        tắc khen mứt gừng, mứt dừa bà làm                 hiều cuối năm, không khí
        thơm ngon hơn mẹ mua ở siêu thị.                  xuân rộn ràng khắp muôn
        Nhìn tụi nhỏ giành nhau sợi mứt            Cnơi trên quê hương yêu dấu.
        màu trắng, màu tím mà cả một trời          Trên từng con phố, từng ngõ nhỏ và
        tuổi thơ trong tôi ùa về, quay quắt        trong từng gia đình, tiếng nói cười
        nhớ hương tết xưa. Nhớ cái chái            luôn tỏa lên không khí yên vui, đầm
        bếp nhỏ xập xệ của má rộn ràng sau         ấm, tạo nên một bản hòa ca của mùa
        ngày 23 tháng Chạp, nhớ hương              xuân. Trong những lúc tưởng chừng
        thơm bánh thuẫn, bánh in, mứt dừa,         như không có nỗi vấn vương nào xen                                                       Minh họa: HƯNG DŨNG
        mứt bí và nhớ cả cái dáng má đưa           lấn thì lòng tôi lại dấy lên nỗi nhớ mẹ
        vạt áo lau mồ hôi trên trán sau khi        khôn nguôi.
        đậy khuôn bánh…                               Đã một phần tư thế kỷ kể từ ngày   Ngôi nhà mà anh em chúng tôi    về mẹ. Tôi cố gắng làm giống như
           Tết này má đã già, không còn            mẹ rời xa anh em chúng tôi về đoàn   sinh ra và lớn lên vẫn nguyên nếp cũ,   mẹ, nhưng không sao có được sự tinh
        sức gọt từng củ gừng, trái dừa để          tụ với ông bà tổ tiên, và cũng từng   nhưng thiếu đi tiếng cười hiền từ của   tế và tình yêu mà mẹ đã dành cho
        sên mứt. Gian bếp trở nên vắng             ấy thời gian cứ vào đúng ngày cuối   mẹ, thiếu đi những câu chuyện cổ   từng món ăn.
        lặng. Tôi chợt nghĩ, má đã vất vả cả       năm, khi cả nhà đoàn tụ, chúng tôi   tích mẹ kể bên nồi bánh chưng xanh.   Chiều cuối năm, những người
        đời vì các con, chỉ mong mấy ngày          đều nhắc về mẹ, nhớ đến mẹ với lòng   Tôi nhớ bàn tay mẹ khéo léo gói   hàng xóm đến thăm nhau, tiếng chúc
        tết má bớt nhọc nhằn, ấy vậy mà má         biết ơn và thành kính nhất. Với tôi,   bánh chưng, những chiếc bánh vuông   tụng vang lên khắp nơi. Tôi thấy
        chỉ mới được thảnh thơi vui vầy với        hình ảnh về mẹ như thước phim quay   vắn, xanh mướt bởi lá dong, và mùi   những đứa trẻ vui đùa, ăn bánh mứt,
        con cháu vài năm gần đây thôi giờ          chậm cứ lần lượt hiện về.          thơm phức của nếp, đỗ xanh lan tỏa   cười nói râm ran. Nhưng nỗi nhớ mẹ
        đã già yếu. Nhìn những vạt khói ấm            Mẹ luôn là người tạo nên không   trong không gian.                 như một cái bóng lặng lẽ theo tôi,
        la đà tỏa ra từ nhà bên cạnh, tôi chợt     khí tết trong gia đình. Ngày cuối cùng   Chiều cuối năm, tôi có thói quen   khiến mọi niềm vui trở nên chênh
        nhận ra tết đã về và không biết má         của năm cũ, mẹ tất bật dọn dẹp nhà   ra sân ngắm cây đào rực rỡ. Mẹ từng   vênh. Tôi ước ao có thể gọi một tiếng
        còn được vui vầy bên con cháu bao          cửa, trang trí mâm ngũ quả, nấu những   nói rằng cây đào được trồng vào   thật to “mẹ ơi”, chỉ để nghe giọng
        nhiêu cái tết nữa?!                        món ăn truyền thống. Mẹ bảo, bữa   đúng tết đầu tiên xây nhà mới, nó   mẹ, chỉ để được nghe mẹ nhắc nhở
           Một mùa xuân mới lại về, những          cơm ngày tết không chỉ là bữa ăn, mà   bằng tuổi của chị cả tôi bây giờ. Cây   về những truyền thống, về ý nghĩa
        kỷ niệm xưa vẫn tươi rói ngập tràn.        còn là tấm lòng, là sự sum vầy của gia   đào sum suê chưa bao giờ lỗi hẹn với   của ngày tết.
        Gian bếp năm nay chẳng un khói mà          đình. Mỗi món ăn mẹ làm đều chứa   tết. Mẹ bảo cây đào nở đúng dịp tết là   Đêm giao thừa, nhìn lên bầu trời,
        tôi rưng rưng cay mắt, thương má           đựng những kỷ niệm, những tình cảm   điềm lành, mang lại may mắn cho gia   những hình ảnh của pháo hoa lan tỏa
        vô cùng.                                  sâu sắc mà mẹ dành cho chúng tôi.  đình. Tôi ngắm nhìn từng cánh hoa,   như những vì sao lấp lánh, tôi mường
                                                                                      lòng chợt se lại khi nhớ đến nụ cười   tượng về hình ảnh mẹ yêu thương đang
                                                                                      hiền hậu của mẹ. Mỗi dịp tết đến, mẹ   ngắm nhìn anh em chúng tôi đoàn tụ.
        chống ngán sau ê hề món nọ thức kia    Chẳng cần tìm đâu xa, chỉ nhìn         thường tỉ mỉ chăm sóc cây đào trong   Những ngày tết không còn giống
        nhiều dầu mỡ… Mẹ cũng chưa bao      vào gian bếp cùng hình ảnh mẹ thôi,       vườn, chỉ để chờ đợi khoảnh khắc ấy.   như trước, nhưng tôi biết rằng, mẹ
        giờ quên làm sẵn một nồi thịt kho tàu   đã thấy ở đấy vun đầy cảm thức tết.   Giờ đây, cây đào vẫn nở, nhưng mẹ   vẫn sống trong từng ký ức, từng món
        với cách chế biến không kém cầu kỳ   Người phụ nữ dường như quên hết          đã không còn ở bên con cháu nữa rồi.  ăn, từng câu chuyện tôi kể cho thế
        để dùng cho cả mùa tết. Lạ thay, qua   mọi riêng tư cho mình, không sửa          Trong sâu thẳm ký ức tôi, hình   hệ sau. Tôi sẽ tiếp tục gìn giữ những
        mấy chục năm, trải qua hằng hà cái   soạn, chẳng cần làm đẹp, suốt ngày       ảnh mẹ luôn rõ nét. Mẹ thường ngồi   truyền thống ấy, để mẹ có thể sống
        tết, những món ăn ấy, những thức mùi   dài lúi cúi cùng bếp. Lúc tỉ mẩn, cầu   bên bếp lửa, nụ cười trên môi, dạy   mãi trong tâm hồn tôi và trong từng
        quen thuộc ấy vẫn hoài quyến rũ.    kỳ làm mâm cỗ cúng kiếng; khi làm         tôi làm những món ăn truyền thống.   bữa cơm sum vầy của gia đình.
           Cuộc sống về sau dần hiện đại    cơm tiếp khách; rảnh tay hơn thì đặt      Mẹ bảo, mỗi món ăn đều mang một       Nhớ mẹ chiều cuối năm, không
        nhưng mẹ và nhiều người ở quê vẫn   nồi cháo, đun ấm nước chè xanh...         câu chuyện, và việc nấu ăn không chỉ   chỉ là nỗi nhớ, mà còn là một lời hứa.
        thường có thói quen tích trữ củi để   Bếp tết của mẹ gần như đỏ lửa suốt      là nuôi sống cơ thể, mà còn là nuôi   Tôi sẽ sống xứng đáng với những gì
        đun nấu mỗi dịp tết. Đặc biệt, có một   đêm ngày. Mấy đứa con gái thương      dưỡng tâm hồn. Tôi nhớ cảm giác    mẹ đã dạy, sẽ gìn giữ những giá trị
        cái bếp được “thiết kế” riêng cho   mẹ thiệt thòi, vất vả, ngỏ ý muốn đỡ      hạnh phúc khi được cùng mẹ làm     văn hóa, sẽ tiếp tục truyền lại cho
        việc nấu bánh chưng bằng cách chụm   đần nhưng mẹ thường gạt đi. Và tôi       bánh, cùng mẹ chuẩn bị cho ngày tết.   con cháu những gì mẹ đã trao cho
        bởi nhiều viên gạch lớn để bắc nồi.   đọc được từ mắt mẹ sự an thái, yên      Những phút giây giản dị ấy giờ đây   tôi. Ngày tết, dù mẹ có ở xa, nhưng
        Bếp có thể đặt sau vườn, cạnh mái   bình không chút mệt nhọc, dù đôi tay      trở thành những kỷ niệm quý giá,   tình yêu của mẹ sẽ luôn ở bên tôi,
        hiên. Có năm, để tăng thêm không    mẹ ít khi ngơi nghỉ bên gian bếp.         không thể nào quên.                như một ngọn lửa ấm áp giữa đêm
        khí tết, bếp được kê ngay trước sân    Đã mấy mùa xuân vời vợi đi qua,           Trong căn bếp nhỏ, nơi không    đông lạnh giá.
        nhà. Đống củi dùng nấu bánh phơi    mẹ hóa thành mây trắng thong dong về      gian thân thương nhất của mẹ, tôi     Và như vậy, mỗi năm khi tết đến,
        mưa phơi sương suốt năm dài ở góc   trời, mang theo cả một miền ký ức sâu     luôn nhìn thấy cả tuổi thơ đầy ắp   tôi không chỉ nhớ mẹ, mà còn cảm
        vườn, khi nhóm lên rất khó bén, xông   đằm nhung nhớ trong tôi. Bếp tết hãy   yêu thương. Nơi đó, tôi đã tự tay   nhận được sự hiện diện của mẹ qua
        lên một mùi hăng hắc và mịt mù khói   còn đấy, hình bóng mẹ vẫn hiện diện     nấu nhiều món ăn mang hương vị     từng khoảnh khắc, từng nụ cười của
        khiến mắt mũi cay xè. Vậy mà luôn   thân thương quanh đây như chưa từng       tết để dâng cúng ông bà tổ tiên vào   các thành viên trong gia đình. Tôi sẽ
        rộn vui, háo hức. Nhắc đến bếp tết   xa vắng. Tôi trở về, lại ngồi bên bếp    chiều 30 tết, nhưng cảm giác thiếu   mang theo tình yêu của mẹ, để sống
        mà không kể ít nhiều về chiếc bếp   mẹ, lặng nhìn những vạt khói mùa xuân     vắng một bàn tay chỉ dẫn, một trái   trọn vẹn từng ngày, để những ký ức
        đặc biệt này quả là thiếu đi muôn   chầm chậm len bay như đang thâm           tim đồng điệu làm tôi trống trải. Mỗi   đẹp đẽ về mẹ mãi mãi là ngọn đèn
        phần ý nghĩa.                       trầm kể chuyện ngày quá vãng…            nguyên liệu, mỗi gia vị đều gợi nhắc   sáng dẫn lối trong cuộc đời tôi.
   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35