Page 32 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 32
đã từng cõng cục gạch nặng ba chục kg lớp giấy phía trên chỉ để lộ một khoảng
mà vẫn đi phăm phăm! nhưng đêm nay sáng rất hẹp ra xung quanh. nhiều cậu
hình như hành trang của người lính nặng lính trẻ nằm gối lên ba lô thở, lục Tường
hơn rất nhiều! hồi đêm lục Tường bước cúi xuống vỗ vai hoàng Bái đầu gối trên
hăm hở lắm, khí thế lắm sắp được xung ba lô, hai chân duỗi dài: “Ba lô mình đây
trận mà! Bây giờ không biết đã quá nửa đi đái cái đã”. “ừa...”, anh nhanh nhẹn luồn
chặng đường chưa nhỉ? anh căng mắt sang phía đối diện đơn vị đang tạm nghỉ,
nhìn ra xung quanh nhưng chịu, đêm tối gì thế này? lục Tường bị vấp phải vật
anh không thể định hướng được. Sỏi đá cứng suýt ngã, may mà đi giày không thì
dưới chân lạo xạo, những cái bóng lặng bay móng chân rồi! lục Tường cúi xuống
lẽ, nhấp nhô di động thành một hàng sờ: một thanh sắt rộng không đến gang
dọc dưới màn đêm ảo mờ, bầu trời ngàn tay, anh đi tiếp vài bước lại thấy thanh
sao nhấp nháy, hệt những con mắt dõi sắt song song với thanh sắt kia, giữa hai
theo hàng quân. Tiếng chó sủa vẫn rộ thanh sắt là đá dăm và những mảnh gỗ
lên từng chặp, từng chặp. Khẩu súng aK lắp ngang đều tăm tắp, lục Tường còn
khoác trước ngực, bao xe đạn, lựu đạn, sờ thấy cả cỏ dại ướt sương đêm mọc lẫn
thắt ngang lưng cùng với chiếc ba lô đá dăm và sỏi, anh không hiểu đó là cái
căng phồng thêm chiếc cuốc chim, xẻng gì!!! lát sau lục Tường mò mẫm quay lại
công binh làm cho lục Tường thấy như đón khẩu aK từ tay hoàng Bái, rồi nằm
sắp nghẹt thở “hay là mình bỏ lại cái gì gối đầu lên ba lô kể lại cho cậu bạn nghe
đó cho nhẹ bớt?”. Ý nghĩ nảy ra trong về những thanh sắt, thanh gỗ nọ “Ơi đin
đầu anh. “nhưng bỏ lại cái gì bây giờ? phạ, cậu đúng là người rừng... đó chính
bao gạo? lựu đạn? hay cái xẻng? cái cuốc là đường tàu hỏa đấy ngốc ạ”. hoàng Bái
chim? mỗi lúc chiếc ba lô như đè nặng bịt miệng cười khùng khục. “Mình chưa
thêm, vai anh xệ xuống, lục Tường thở bao giờ nhìn thấy nó mà”. lục Tường
hổn hển. Bước chân anh chậm dần. lục ngượng ngập. “ừ, cũng phải”. hoàng Bái
Tường đã thấm mệt. “này cậu đi nhanh thông cảm. Quê lục Tường xa tỉnh cả
lên cho kịp đội hình”. cậu lính đi sau anh ngày đường chưa có điện lại rất ít khi
giục. “Mình đau vai quá”. “Dà, hàng ngày được xem phim, anh nhắm nghiền mắt,
tập luyện thế nào thôi? Mới đi có nửa mặc cho mồ hôi chảy buồn buồn xuống
chặng đường đã kêu là sao”. hoàng Bái gò má. chợt có tiếng hô: “các đại đội tập
quê hòa an, người chắc đậm khỏe như hợp thành 3 hàng dọc chuẩn bị lên tàu,
cây nghiến đi ngay sau anh nói nhỏ. đến ga Thanh hóa Đại đội 3 xuống tàu
“Không hiểu sao mình thấy ba lô nặng nhận nhiệm vụ. Đại đội 1 và Đại đội 2 tiếp
thế... muốn bỏ lại thứ gì cho đỡ nặng tục di chuyển vào tuyến trong”. Tiểu đoàn
quá”. “cậu điên à? Tất cả những gì bọn trưởng Đỗ yên cao tầm thước, da đồng
mình đem theo đều phục vụ cho cá nhân hun dõng dạc truyền đạt mệnh lệnh.
mình... thôi nào đưa súng đây! Thế mà “rõ”. các Đại đội trưởng đồng thanh đáp.
còn đòi đem theo bánh trái nữa cơ đấy!”. các chiến sĩ bật dậy khoác ba lô, súng
hoàng Bái chì chiết. lục Tường im lặng ống lục tục đứng vào vị trí đơn vị mình.
vừa bước, vừa tháo quai khẩu aK quay lại Đúng bốn giờ sáng đoàn tàu quân sự
đưa cho hoàng Bái. xình xịch rời ga hướng về phương nam.
Bốn giờ kém 45 phút. Tiểu đoàn 2 đã Bỗng chốc nhà ga im ắng trong tiếng gà
tập hợp đầy đủ cả 3 đại đội trước sân ga xao xác. chốc chốc, từng làn gió ào qua.
hồng Tiến, để đảm bảo phòng không, lục Tường ngó ra cửa kính toa tàu nhìn
chiếc đèn bão treo trước cửa ga phủ một lên: bầu trời vẫn đầy sao nhấp nháy như
32 VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)