Page 33 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 33
những con mắt tinh nghịch dõi theo các còn khốc liệt gấp trăm lần, biết mình có
chiến sĩ ra trận. đứng vững???
Dọc đường đi, rất nhiều lần đoàn tàu Đêm mịt mùng, vài người lính thức
phải dừng lại vì máy bay Mỹ oanh tạc, các giấc căng mắt ngó ra ngoài cửa sổ, tuyệt
chiến sĩ nhanh chóng sơ tán dưới những nhiên chỉ một màu đen kìn kịt, có chăng
bụi cây, đám ruộng khô cằn trơ gốc rạ và là tiếng bánh sắt nghiến ken két trên
cả dưới con mương hẹp và nông choèn đường ray và tiếng xình xịch của đoàn
lõm bõm nước. u...u...ú...ùng...oàng! ngay tàu lao về phía trước trong đêm u tịch.
sau tiếng rú của máy bay phản lực F4 trùi Dù sao cảm giác an toàn của bóng đêm,
trũi lao xuống là những tiếng nổ lộng óc, cũng làm cho họ bớt căng thẳng hơn là
cột khói đen hình nấm cuồn cuộn bốc tàu chạy ban ngày rất nhiều. ví như hồi
cao cách đoàn tàu không xa lắm, một chiều ở vùng ninh Bình...
chiến sĩ nằm dưới bụi cậy lúp xúp bên
bờ ruộng hoảng sợ vùng lên chạy. “nằm lục Tường chập chờn giấc ngủ, anh
xuống”. có tiếng hét giật giọng. chiến thoáng lo: chưa vào đến mặt trận mà
sĩ đó vẫn lao đến cạnh đồng đội rồi mới bị hi sinh dọc đường thì cũng thật đáng
nằm úp xuống! “Tổ sư cái thằng nhát như tiếc! còn nếu đã vào trong ấy, tiêu diệt
cáy kia... để lộ mục tiêu thì chết cả nút”. được một số tên địch rồi có hi sinh cũng
Đại đội trưởng Trần Thám nghiến răng. không sao! anh cũng đã nghe thủ trưởng
cùng lúc đó, cao xạ pháo của các đơn vị Trần Thám phổ biến: “nghiêm chỉnh
phòng không đồng loạt nã pháo lên tốp chấp hành mệnh lệnh hành quân, phải
con ma đang bay trên cao rồi mất hút ra xác định dọc đường hành quân cũng có
ngoài biển. Để lại những cột khói, những thể có đồng chí sẽ hi sinh vì bom đạn, vì
ngọn lửa thiêu rụi những căn nhà lợp các đơn vị trước trên đường hành quân
rơm bình dị trong xóm ven đường tàu. cũng đã có một số đồng chí bị hi sinh
do trúng bom, tuyệt đối không được
người vùng chạy kia không ai khác lùi mà chỉ được tiến! các đồng chí rõ
chính là lục Tường! lần đầu tiên anh chưa?”. “rõ”. nhiều tiếng đáp đồng thanh.
thấy mặt đất rung chuyển cùng với tiếng lúc này, lục Tường mới cảm nhận được
nổ kinh hoàng. chiếc máy bay địch to những cam go, thử thách mà người lính
như cây nghiến mấy trăm tuổi đầu nhọn sẽ phải đương đầu. lục Tường tự xỉ vả
hoắt dường như lao xuống chỗ anh. lục mình, sao lại bất ngờ bỏ chạy trong khi
Tường hoảng thật sự, vì ở vùng Bảo lạc máy bay địch đang gầm rú bổ nhào, mọi
quê anh, bọn giặc Mỹ vẫn chưa tìm đến! người có ai bỏ chạy như mình đâu? Mày
Đến bây giờ lục Tường mới hiểu thế là một thằng hèn lục Tường ạ! Từ giờ trở
nào chiến tranh, nghe bom nổ anh ngỡ đi mày phải dũng cảm lên, linh hồn pa
như nổ ngay trên đầu mình, cảm giác mày sẽ mát mẻ, mẹ mày hẳn đã rất tự hào
choáng váng, sợ hãi xâm thực ý thức của từ hôm mày khoác ba lô lên đường rồi.
anh. ngay cả lúc này đã yên vị trên tàu
anh vẫn chưa hết run. những người lính nếu mày có bị trúng bom hi sinh thì sự hi
sinh nào của người lính cũng vì Tổ quốc,
rơi vào giấc ngủ rất nhanh chóng, nhiều
người chứng kiến cái cậu lính cao dong không có gì phải suy nghĩ cả. lục Tường
dỏng nọ, chạy thục mạng dưới tiếng gào bỗng phấn chấn lạ. anh thiếp đi từ lúc
rít của máy bay và bom nổ, tuy vậy không nào không hay.
ai lấy chuyện đó ra làm trò cười, châm - Đại đội 3 xuống tàu tập hợp thành
chọc, họ dễ cảm thông cho nhau hơn lúc 3 hàng dọc! giọng Đại đội trưởng Trần
nào hết, biết đâu nay mai vào trong ấy Thám nghe như cái loa.
VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025) 33