Page 28 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 28

thì không thể nào bền chặt được. Bằng  tìm một bờ bến nào đó để đậu ghe cho
              chứng là ba tôi đã bỏ nhà ra đi, sau ngày  qua ngày giông bão.
              cưới ba tháng trời. Ba đến với má tôi, và          Trong ký ức tôi vẫn trắng xóa những
              rồi lưu lạc đến đất này, sống trong căn nhà    mùa sậy trổ bông, má con tôi ra đồng hái
              nhỏ bên cánh đồng tới mùa sậy trổ bông         về bó chổi rồi mang ra chợ bán. những
              trắng toát cả một vùng thênh thang.            càng bông sậy trắng mịn màng trong
                  - Sao hồi ấy má không giữ ba lại vậy       giấc mơ tôi.
              má? Má cũng là đàn bà, bộ má không                 nhiều năm, chúng tôi không trở lại
              biết ghen hay sao mà để ba về với người  cánh đồng xưa, mảnh đất cũ.  chúng
              cũ vậy má?                                     tôi cũng rời bỏ chiếc ghe mục nát để đi

                  nghe tôi hỏi, má nhìn ra mặt sông          sau mùa giông bão năm nào, lên thành
              rộng. rồi má xếp lá thư bỏ vào trong túi.      phố kiếm sống. Má đi làm ở công ty, tôi
              Má không treo lên nữa mà đem ra mũi.           cũng vào trường học. Tuy có muộn hơn
              Một lát nữa thôi má sẽ châm lửa đốt sạch       người khác nhưng dẫu sao vẫn còn kịp,
              tất cả những gì còn sót lại, như trả ba về     tôi không phải hối hận sau này. Tôi tốt
              với cuộc sống của ba.                          nghiệp trường Đại học  nông lâm, trở
                                                             thành kỹ sư làm việc ở  viện lúa Đồng
                  - Không phải má không ghen, mà vì          bằng. Đã nhiều lần tôi đến với cánh đồng
              má không thể ích kỷ nữa. Ba con bỏ má          để thử nghiệm giống lúa mới, nhưng đây
              con mình đi, người khổ cũng chỉ là má  là lần đầu tiên từ sau khi rời đi, tôi trở lại
              con mình; còn ba con bỏ người kia mà đi,  cánh đồng cũ, mảnh đất cũ. Đứng trên
              người khổ không chỉ là người đàn bà đó,  bờ đất, tôi có chút bùi ngùi. lau sậy vẫn
              mà còn là những người khác nữa…                mọc. Mùa này lại trổ bông trắng muốt. và
                  vậy nên má tôi đã khuyên ba tôi trở        gió nổi lên, làm tóc tôi bay lòa xòa.
              về nhà ngay sau khi gia đình ba đã tìm             Trước mắt tôi là hình ảnh của má tôi
              gặp được ba trên cánh đồng lau sậy.  hiền lành nắm tay tôi ra đồng, tôi cắp
              càng xót xa hơn khi người đàn bà kia vẫn  thêm cái thúng cũ đựng bông sậy. Má
              sống trong cảnh phòng không đợi ba trở  kéo cây sậy ngã xuống, tôi tước bông, bó
              về, chừng ấy năm trời trôi qua, tóc cũng  lại rồi mang về nhà. Bông sậy mềm mịn.
              xen vài sợi bạc. cái tình của người ta lớn         những mùa lau sậy đã nuôi lớn tôi, cả
              vậy mà má ích kỷ tranh giành ba làm của  về thể xác lẫn tâm hồn.
              riêng luôn sao đành!                               giờ thì má tôi, ba tôi cũng trở thành

                  vậy rồi ba tôi đi. và má cũng đi, lấy cớ  người thiên cổ.  chỉ còn mình tôi trong
              là đi tìm ba, chứ thực chất là má chạy trốn  mớ ký ức hỗn độn, đẹp nhưng buồn.
              để ba không tìm thấy má con tôi. Để ba             Tôi đưa tay ngắt một cành bông sậy,
              an ổn sống bên người đàn bà ấy. Bởi họ         ngắm nghía. Trong đó có cả khoảng trời
              cũng cần được yêu thương, chở che và           thơ ấu của tôi. Thời gian trôi nhanh không
              đắp bù những tháng ngày sống trong cô          tưởng.  con bé lang bạt kỳ hồ ngày nào
              đơn tuyệt vọng.                                giờ cũng thành kỹ sư. vòng tay má ấm áp
                  Tôi ngồi nhìn má.  Tóc má cũng đã          hôm nào, giờ cũng chỉ còn là kỷ niệm. và
              nhiều sợi bạc lắm rồi!  Tôi không trách        cả mảnh đất này nữa, rồi một ngày không
              ba, không trách má và cũng không trách         xa sẽ được gieo trồng giống lúa mới, xóm
              người đàn bà kia. ai cũng khổ cả. ai cũng      sẽ thực hiện tốt chủ trương xóa đói giảm
              mang đau đớn trọn một kiếp người.              nghèo. Đất sẽ trở mình. lúa vàng nặng trĩu.
                  hoàng hôn buông tự bao giờ, trời               Tôi quẹt một sợi tóc qua vành tai.
              hôm ấy đỏ ối. Mỗi lần nhìn bầu trời đỏ             Trong xa xăm, tôi chợt thấy bóng
              đỏ, tôi biết ngày mai, ngày kia trời sẽ mưa  hình của má...
              to, thậm chí là bão lớn. Má con tôi lao đao                                        H.K.D

              28                                         VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33