Page 31 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 31
“ừm... đừng nói nhiều a”. Tường nói qua đội 3 còn phải tập tháo gỡ, rà phá bom
kẽ răng. Qua chiếc cầu khỉ (bắc bằng mìn; 6 tháng huấn luyện cũng tạm đủ rèn
hai thân cây bạch đàn ngang qua con sức trẻ cho lục Tường và đồng đội dày
mương rộng chừng hai mét), đơn vị tiếp dạn hơn nhiều; không kể ngày nắng hay
tục lặng lẽ giữ đúng cự li người nọ cách đêm mưa, cứ nghe tiếng kẻng báo động
người kia một thước, chó trong xóm gần là các chiến sĩ lại khẩn trương ba lô hành
đường nghe tiếng động đua nhau sủa rộ, quân di chuyển. nhiều đêm vượt đồi leo
thôi thì con sủa ông... ổng, con thì ách... dốc lục Tường bước hụt ngã dúi dụi. Đêm
ách đủ giọng. Đêm nay những người lính trung du, gió cuối đông ào ạt thổi bạt
phải di chuyển với tốc độ 7km/ giờ để ngọn cây, các chiến sĩ mồ hôi nhễ nhại,
vượt trên hai chục cây số ra ga hồng Tiến âm thầm bám nhau đi. “ngày ấy là tập
trước 4 giờ sáng kịp chuyến tàu quân sự. hành quân còn bây giờ mới là vào trận
thật sự”. anh ngước lên bầu trời, ngàn
Tháng tư này, lục Tường tròn mười
bảy tuổi, anh giống pa (mẹ bảo thế) cao vạn vì sao xa xôi nhấp nháy như những
khoảng 1,7m nhưng hơi gầy, được cái con mắt, phía sau lục Tường là hướng
Bắc, nơi ấy là vùng quê thân thương, là
anh rất ít ốm đau lại khá nhanh nhẹn. lục
Tường bỏ dở lớp mười lên huyện đăng ký nơi anh gắn bó cho đến ngày nhập ngũ.
Mỗi bước đi thêm xa quê hương, xa mẹ và
đi nghĩa vụ quân sự. anh đã khai tăng lên gần kẻ thù hơn! lục Tường cởi chiếc khăn
một tuổi, Tường lo nhất lúc khám tuyển, mặt buộc ở quai ba lô ra lau mồ hôi chảy
anh sợ bị loại vì cái dáng gầy của anh; thành dòng xuống gò má xương xương,
nhưng cũng rất may điều đó không xảy trong lòng anh chộn rộn lạ. có lẽ giờ này
ra! giờ ra chơi, lục Tường nhảy cẫng lên ở nhà mẹ và em Ương đang ngủ say...
khi nhận được giấy báo trúng tuyển đi pa ơi, ở cõi ông bà pa phù hộ cho con
nghĩa vụ quân sự trước sự ngơ ngác của và đồng đội, vào nơi lửa đạn gặp nhiều
các bạn lớp 10c. may mắn nhé! nếu có chết con cũng
- lục Tường này, cậu gầy như cây sào chết xứng đáng với pa. lục Tường bùi
chống mảng thế này, có cõng nổi ba ngùi nhớ pa anh đã hi sinh bên đất bạn
lô không? Một cậu bạn trong lớp nhìn lào, đến nay vẫn chưa đưa được hài cốt
Tường hoài nghi. về. chiến tranh kết thúc, nhất định anh
- ây da, kiểu này bê quay sớm! Đi bộ sẽ sang nước bạn lào, tìm và đưa pa trở
đội chiến đấu chứ không phải đi cắm trại về quê hương. anh thương mẹ và thằng
một ngày rồi về đâu! Một cậu khác khiêu Ương năm nay mới 13 tuổi quá, nó bị teo
khích. cơ chân trái từ khi mới hai tuổi sau một
trận sốt cao biến chứng viêm màng não,
- Để xem! Bê quay hay bê tiến! lục để lại dị tật như bây giờ. Thật tội nghiệp
Tường lườm cậu bạn nọ, giờ này chấp gì cho nó! lục Tường chỉ mang máng nhớ
bọn học trò này nữa... mình thành chú hình ảnh người cha cao, gầy với nụ cười
bộ đội đến nơi rồi! Tường nhìn lũ bạn học hiền lành, pa mặc bộ quân phục màu cỏ
bằng con mắt đàn anh. úa, khi ấy anh mới năm tuổi! còn thằng
ngoài việc huấn luyện lăn lê, bò, toài Ương thì mãi mãi không biết mặt pa! Bởi
ngoài thao trường; hành quân đêm, hành lúc pa sang bên lào, nó còn nằm trong
quân dã ngoại có khi cả tuần cõng trên bụng mẹ.
lưng cục đất đẽo hình chữ nhật như chiếc chiếc ba lô trĩu vai, lục Tường bắt
ba lô nặng 30 kg cùng với súng ống, đạn đầu có cảm giác nhức mỏi hai bờ vai,
dược, quân tư trang, cuốc, xẻng... thì Đại trước đây hành quân dã ngoại các anh
VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025) 31