Page 26 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 26

Mùa sậy trổ bông





                                                                            Truyện ngắn của HOÀNG KHÁNH DUY


                   ôi trở lại cánh đồng đúng ngay mùa  không cấy, lau sậy mọc đầy, má con tôi
                   bông sậy nở. những đám sậy mọc  không quay trở lại chốn ấy một lần nào
              Tkhỏi đầu người, phất phơ trong gió.  nữa. những dòng sông miên man chảy
              Ở xứ này, ngoại trừ giữa đồng, chỗ đất  trôi đưa chúng tôi đi thật xa, thi thoảng
              làm đám mạ, sậy bị phóng hỏa đốt sạch,  ngoái lại, tôi không nhận ra đường nào là
              những chỗ còn lại sậy vẫn được giữ, đợi  đường về căn nhà cũ.
              đến mùa trổ bông.                                  - Đi là để tìm ba mày, để hỏi ổng coi, tại
                  cánh đồng vắng người.  rì rào gió.  sao hồi đó bỏ má mà đi, má có lỗi lầm gì đâu.
              Đám sậy uốn lượn như sóng.  Tôi đứng               nghe má nói, lòng tôi quặn thắt.
              nhìn cánh đồng và mớ bông sậy đã trổ hồi       cũng đã lâu rồi tôi không gặp ba.  Tôi
              lâu. Bông trắng muốt. chợt nghe bên tai        cũng quên ít nhiều những đường nét
              văng vẳng tiếng má tôi, khiến tôi bồi hồi:     trên khuôn mặt của ba tôi. Sợ khi gặp lại
                  - Dương, theo má ra đồng hái bông  tôi không nhận ra thì khổ. Má tôi ít nói,
              sậy! nở bung hết rồi!                          lâu lâu lại thở dài. những tiếng thở nặng
                  Tôi chạy vào bếp lấy cái thúng, cun        nhọc, như thể cuộc đời đã đè nén lên má
              cút ôm thúng theo sau má đi trên con           những tảng buồn to tướng. nhưng cũng
              đường mòn ra đồng. gió thổi liêu xiêu.         có khi má hỏi tôi trong lúc đang bắt chí
              Mấy lần sậy cắt đứt tay chân tôi, tươm         hay nhổ tóc xơ trên đầu tôi những buổi
              máu. Tôi quệt máu. vài phút thôi đã hết        chiều nắng dần tàn lụi:
              đau. Má nói mấy vết đó thì có ăn thua gì.          - Dương, con có giận ba không?
              năm xưa má từng té dưới nước, chân vịt             - giận làm gì má? Không phải má nói
              đang xoay phạt đứt chân má, vết sẹo dài        ba đi là có lý do riêng hay sao. Đâu phải
              bằng gang tay tôi, má có than vãn gì đâu.      ba ghét bỏ má con mình mà đi đâu.
                  Một đêm không trăng chúng tôi đi               Má tôi cười giòn giã. Trong tiếng cười
              ngang qua khu rừng tràm. Mùa ấy, nước          có chút gì chua chát lắm.
              dâng lên khỏi gốc tràm. Ban ngày nước              - ừ, ba đi có lý do riêng. Mà đến giờ
              có màu đỏ bầm, ban đêm nước đen kịn,           má cũng không biết lý do đó là gì.
              nhìn sâu hun hút. Má tôi cho ghe dừng
              lại, nhóm lò than ở sau ghe bắc nồi cháo           - lạ quá, má ha.
              trắng ăn với mớ tép rang mặn còn lại sau           Má tôi “ừ” nhẹ hều. Tôi cũng không
              bữa cơm chiều. Bụng tôi cũng cồn cào đói.  hỏi thêm nữa. chỉ sợ khơi ra, má tôi lại
                  Than đã bén lửa, đỏ rực.  Tôi ngồi         buồn lòng.
              nhìn má. Má tôi là người của sông nước,            Má nói đi tìm ba để má hỏi cho ra lẽ.
              quen với việc đi ghe, đi xuồng, nên sinh  Đang yên đang lành làm nghề thợ mộc,
              hoạt trên ghe má tôi làm gọn bân. Từ khi  nay đóng giường xóm này, mai người ta
              bán mảnh đất với cánh đồng nhiều năm  rước sang dựng nhà ở xóm nọ, không giàu

              26                                         VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025)
   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30   31