Page 111 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 111
Những chú chim cổ đỏ mang trên mình cố gắng bơm nước ra để cố gắng ngăn
bộ lông như lửa đỏ, lửa lại. cơn mưa lạnh đã dừng lại. lượng
Cất những tiếng kêu rên trên những nước dự trữ dùng để tắm và rửa bát trong
hàng rào sắt; nhiều ngày đã trôi đi như vậy đấy.
Để không ai biết về cuộc chiến đó, ngọn lửa tiến đến cầu thang. nó nuốt
chẳng ai chửng những bức tranh của picasso và
Matisses trên đường đi, một cách tinh
Sẽ quan tâm cho đến khi cuộc chiến kết tế chúng đốt cháy đi khung canvas trở
thúc. thành những lớp than đen.
Chẳng ai quan tâm, kể cả những loài giờ thì ngọn lửa lan đến giường ngủ,
thú vật, tiến đến cửa sổ và thay màu chiếc rèm
Nếu nhân loại bị tuyệt diệt; cửa!
Và mẹ thiên nhiên, khi bà ấy thức dậy và rồi căn nhà bắt đầu chống trả. Từ
vào mùa xuân cửa sập trên gác mái, những con robot
đổ xuống tầng dưới những chất hoá học
Sẽ nhận ra rằng chúng ta đã đi rồi. màu xanh lá.
luồng lửa chảy trong lò sưởi đá và ngọn lửa lùi lại, như là một con voi
điếu xì gà rơi xuống cái một ngọn núi nhỏ cũng lùi lại trước xác một con rắn vậy.
toàn tro tàn. những chiếc ghế không ai
giờ đây có khoảng 20 con rắn bò
ngồi đang đối diện nhau giữa những bức trườn khắp tầng, giết chết ngọn lửa bằng
tường yên lặng, và nhạc vẫn chạy.
hơi thở độc lạnh lẽo của mình.
vào lúc 10 giờ thì ngôi nhà chết dần.
nhưng ngọn lửa rất thông minh. nó
gió thổi. Một cái cây đổ sập cửa sổ gửi lửa ra ngoài rồi vòng ra sau luồng độc
phòng bếp. những chất tẩy rửa đóng ấy rồi lên phòng gác mái.
chai rớt xuống lò sưởi. cả căn phòng bốc Một vụ nổ! Đầu não trên gác mái chỉ
cháy trong một khoảnh khắc! đạo những cái bơm đã bị nổ tung thành
“cháy!” Một giọng nói hét lên. Đèn từng mảnh.
trong nhà chớp tắt, vòi nước phun từ ngọn lửa xông vào từng cửa tủ và đốt
trên nóc nhà xuống. Trong khi những cháy những quần áo trong đấy.
dung môi tẩy rửa lan trên tấm vải, lan
dần, lan dần bên dưới sàn nhà bếp, trong căn nhà rung chuyển, chỉ còn lại cái
khi giọng nói kia giờ đây đã thành một khung nhà, cái khung nhà trơ trọi chống
dàn hoà thanh: “cháy, cháy, cháy!”. lại ngọn lửa lớn, những đường dây, những
cảm biến lộ ra tưởng như một nhà giải
căn nhà tự cứu mình. cánh cửa tự phẫu đã mở tung lớp da ra làm lộ ra
khoá chặt nhưng cửa sổ đã bị phá bởi những mạch máu đỏ và cơ quan nội tạng
nhiệt độ và cơn gió đến lan ngọn lửa ra. tiếp xúc với không khí nóng bỏng.
căn nhà bị thất thế tựa như ngọn lửa “cứu cứu! lửa cháy! chạy, chạy đi!”
từ mười tỷ đốm sáng đốt cháy từng căn nhiệt độ làm tấm kính nóng chảy đến
phòng, rồi sau đó lên tầng. những chú mức trông chúng thật sự vô cùng mỏng
chuột cứu hỏa từ trong tường phóng manh. rồi tiếng nói lại cất lên. cháy, cháy,
ra, bắn nước của chúng ra rồi chạy đi để chạy đi, chạy đi như một bài hát cho trẻ
kiếm thêm. rồi những chiếc vòi nước em nhưng thể loại là bi kịch, hàng tá
gắn tường phóng ra một trận mưa cơ khí. giọng, cao có, thấp có như những đứa trẻ
nhưng đã quá muộn. Ở đâu đó đang (Xem tiếp trang 115)
VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025) 111