Page 44 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 44

SÁNG TÁC


           lại nhìn cô ngập ngừng: “Con cảm ơn cô”.     có khi lại kèm theo cả đùm xôi cái bánh
                Thằng bé bước xuống sân trường còn  mỳ cho những đứa trẻ chưa được ăn sáng
           quay đầu lại nhìn lại. Nụ cười hiền của cô  của lớp cô. Có những chiều khi hoàng hôn
           giáo chủ nhiệm như khích lệ nó vững bước  đã buông tím sân trường, cô vẫn miệt mài
           trong mưa. Nụ cười dịu dàng ấy lâu rồi nó  kèm thêm cho những đứa trẻ còn yếu về
           không được gặp kể từ ngày mẹ mất. Sống  môn Văn và chữ xấu. Cứ lặng thầm và bền
           mũi  nó  cay  cay  nhưng  lòng  chợt  ấm  lại  bỉ trong ánh mắt của các trò nhỏ thân yêu.
           trong cơn mưa tầm tã của mùa ngâu tháng           Đứa trò nhỏ ngày xưa giờ đã vào đại
           bảy.                                         học.  Nó  học  giỏi  và  rắn  rỏi  hơn  nhiều.
                Cũng  từ  buổi  đó  những  đứa  trẻ  có  Nhưng mỗi lần có dịp nghỉ tết hay nghỉ hè
           hoàn cảnh éo le luôn được cô săn sóc yêu  là nó lại về nhà và tới thăm cô. Cử chỉ của
           thương. Thằng bé mồ côi luôn đến trường  nó vẫn yêu thương, kỷ niệm những ngày
           sớm để giúp cô giáo Hương nhắc nhở các  mưa xưa lại sống lại như cũ.
           bạn  lao  động  vệ  sinh  khu  vực  lớp  được     Nhắc tới cô là trường Trung học cơ sở
           phân công. Nó luôn gặp ánh mắt khích lệ  Hải Hà (Hải Hậu - Nam Định) lại trào lên
           và  lời  nói  động  viên  của  cô  giáo.  Chiếc  niềm tin yêu tự hào về người đồng nghiệp-
           áo  trắng  đồng  phục  được  cô  giáo  đăng  Một cô giáo dạy văn bằng cả tâm hồn trái
           kí mua thêm tặng để nó có thêm áo thay  tim. Chúng tôi yêu quí cô, người đã từng
           đổi. Những tiết học văn của cô chủ nhiệm  là tổ trường tổ xã hội, chủ tịch công đoàn
           như hút hồn nó, cảm giác như có cánh cò  nhà  trường-  một  Đảng  viên  gương  mẫu
           trắng đang bay trong những câu ca dao cô  luôn nhân ái hết lòng vì học sinh thân yêu.
           giảng trên lớp. Ánh nhìn đôn hậu lời nói  Chúng tôi gặp ở cô đức hy sinh lòng nhiệt
           thật hiền, như người mẹ thứ hai khiến lũ  tình và trái tim đôn hậu. Hơn ba mươi năm
           trẻ chăm chỉ hơn lên.                        gắn bó với nghề dạy học, cô giáo Bùi Thị
                Nhìn ánh mắt trẻ thơ, lòng cô lại trào  Hương vượt qua biết bao khó khăn gian
           lên niềm xúc động. Nét ngây thơ hồn nhiên  khổ, bước chân cô đi qua khoảng trời đầy
           sớm  vương  giọt  nước  mắt  buồn  làm  chị  nắng, qua con đường xối xả mưa rơi để
           day dứt. Tình yêu của cô không chỉ dành  gieo những ước mơ xanh. Nhiều con đò
           trong bài giảng mà còn lắng nghe bù đắp  cô đưa khách sang sông đã cập bến mùa
           những thiếu hụt trống vắng cho các trò. Cứ  vui. Bao lớp học sinh vẫn tự hào nhắc mãi:
           sớm sớm học sinh đến trường lại gặp bóng  Ngày xưa em là học sinh cô giáo Hương
           dáng cô giáo gầy gầy bước vào lớp học,  dạy Văn của trường mình





                         Xuân sang cội phúc sinh nhành lộc

                              Tết về cây đức trổ thêm hoa







            VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025                                                                                                  43
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49