Page 39 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 39
HỘI THƠ QUÁN THÀNH NAM
NGUYỄN THẾ MINH
Chốn xa xăm
Nhắm mắt lại tôi nhớ về quá khứ
Thấy mẹ cha những ngày tuổi thơ
Vài đứa bạn hàng xóm ngây ngô
Khoảng trời và một góc sân nhỏ.
Tuổi mười bảy vội vàng rời xa phố
Ở hai đầu cùng một nỗi nhớ chung
Gia đình và lũ bạn học người dưng
Ở nơi xa dang dở buồn băng tuyết.
Chỉ ước mơ bên gia đình thân thiết
Tuổi thơ lần tự bước trên đường dài
Cái quá khứ chẳng thuộc về một ai
Chỉ mong ước thời gian sẽ quay lại.
Xuân nồng say
Để tuổi thơ... được ở bên nhau mãi
Để trở về thăm cảnh cũ người xưa Mùa xuân ơi mùa xuân đã đến rồi
Yêu ngôi nhà thiếu nắng giữa trưa Vương chút nắng vàng ươm tà áo mới
Yêu bóng tối trải dài con ngõ vắng. Nhẹ bước chân trên đường xuân vừa tới
Chút bâng khuâng đan xen những bồi hồi.
Căn nhà gỗ một tình yêu sâu thẳm
Tiếng Mẹ ru đêm trống trải thì thầm Mùa xuân ơi thiết tha mãi giữa đời
Và nhiều đêm mơ tìm kí ức thời gian Ta thầm thĩ đợi em về ngang ngõ
Chốn xa xăm... bình yên và nỗi nhớ. Sương lóng lánh đọng trên từng ngọn cỏ
Bước chân êm vương vấn gọi tên đường.
Có phải em trọn mùa xuân yêu thương
Ta chẳng biết nói điều gì thêm nữa
Em ơi em mùa xuân qua khung cửa
Đón Tết về cùng đào quất nồng say.
Đầu năm mới chúc nhau gặp điều may
Phúc Lộc đầy tâm hồn luôn trẻ mãi
Giá có thể mùa xuân ơi dừng lại
Lửa yêu thương đượm hoa trái ngọt lành.
38 VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025