Page 43 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 43
SÁNG TÁC
Rồi như nhớ ra điều gì cô cất tiếng hỏi lớp: chuyển ra. Giờ con ở với bác ạ!”. Tiếng
“Có bạn nào mang áo đồng phục đi đổi lại đáp lại của đứa trò khiến cô bâng khuâng.
hôm nay không? Cho cô mượn lại áo nào”. Không kìm được cô hỏi tiếp: “Thế bố mẹ
Đứa cuối lớp nhanh nhẩu cầm áo cho cô. con làm gì?”. Nó nghẹn ngào: “Bố mẹ con
Chiếc áo đồng phục được đưa cho thằng chết cả rồi”. Tim cô thắt lại đau xót. Lại
bé. Nó ngần ngừ: “Con không mặc đâu ạ! gần xoa đầu thằng bé, cho nó ngồi xuống
Con sợ bẩn áo mới của bạn...bạn bắt đền... mà nước mắt cô ứa ra. Nỗi thương cảm
con không có tiền mua áo mới đâu”. Mắt chợt dâng lên trong lòng cô. Tiết học dừng
nó chợt đỏ hoe. Chị thương cảm kéo cánh lại...Cô bắt gặp ánh mắt buồn thăm thẳm
tay nó lại gần, mặc áo cho nó. của những đứa trẻ đang ngước nhìn lên
Lớp học ổn định. Tiếng giảng bài ấm bảng.
áp cất lên. Bài học ngữ văn hôm nay là tác Đứa bé gái đầu bàn nói nhỏ chỉ đủ cho
phẩm: “Cuộc chia tay của những con búp cô giáo chủ nhiệm nghe: “Lớp mình có sáu
bê” của nhà văn Khánh Hoài, kể về cuộc bạn bố mẹ bỏ nhau cô ạ!”. Và những giọt
chia tay của hai đứa trẻ khi bố mẹ li hôn. nước mắt trong tiết học này đã nói lên tất
Bố mẹ chia tay con cái cũng phải chia lìa, cả. Nước mắt trẻ thơ muộn phiền nhức
đồ chơi cũng phải xẻ đôi. Những đứa trẻ buốt lòng cô...Làm sao đây để giúp cho
yêu thương nhau đã phải sớm gặp bất hạnh con trẻ dịu đi nỗi đau...?
ngập tràn trong nước mắt. Cuộc chia li như Ngoài trời mưa vẫn rơi... Lòng cô
dao cứa lòng người... Đã bao lần cô lên lớp cũng lay lắt mưa rơi...Có ai gánh những
với bài giảng này. Nhưng lần nào đọc cho bão giông mong hãy đồng cảm cùng nỗi
trò nghe cô vẫn không nén được nước mắt. đau con trẻ.
Trò đọc theo cô giáo, giọng của chúng đọc Tan học lũ trẻ hối hả đội mưa trở về
khá tốt và nhập vai. Gió ngoài trời vẫn nhà. Thằng bé miền Nam đứng nép bên
không ngớt. Bão số bốn ập về trong tiếng hành lang lớp học. Cái cảm giác trống trải
mưa rơi. Lớp học trầm trầm, tiếng giảng bơ vơ thật tội nghiệp. Trời vẫn mưa không
bài hòa theo nỗi buồn của câu chuyện. Con dứt. Mấy lần nó toan chạy vụt ra ngoài sân
bé cuối bàn gục đầu xuống. Thằng bé bên trường như con sẻ nâu đói khát mổ nhầm
dãy phải lớp học mắt đỏ hoe. Cô lo lắng vào mắt bão hồi sớm, nhưng rồi lại đứng
nhìn nó...nhưng chưa lên tiếng. Muốn xóa sững lại vì trời không chỉ mưa mà gió còn
đi không khí buồn buồn của lớp học, cô giật liên hồi như bão đang kéo về. Chút
gọi nó đọc bài. Thằng bé vỡ giọng sớm, thảng thốt hoảng hốt trong cái dáng cô đơn
tiếng miền Nam cất lên. Cô ngạc nhiên, tội nghiệp của nó khiến chị nao lòng.
kiên nhẫn lắng nghe nó đọc hết phần một Không do dự, cô cởi phăng chiếc áo mưa
câu chuyện. Gật đầu nhìn khuôn mặt trắng mình đang mặc rồi chạy lại bên thằng bé:
trẻo và ánh mắt đỏ ửng của nó khi nãy giờ “Con mặc áo mưa vào đi rồi về kẻo bác ở
đã bình tĩnh lại. Dịu dàng cô hỏi: “Con ở nhà mong”.
miền Nam mới chuyển về à?”. Vài tiếng xì Thằng bé ngần ngừ không dám nhận,
xào trong lớp học nổi lên hòa cùng tiếng nhưng cô dứt khoát khoác áo mưa cho nó
mưa rơi: “Thưa cô! Con ở Sài Gòn mới cẩn thận rồi đẩy nó ra sân trường. Nó quay
42 VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025