Page 49 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 49
SÁNG TÁC
Ông có mặt, vừa lúc tiểu đoàn hành tăng trong chiến trường là vấn đề tuyệt
quân. Dường như cán bộ quên đi cái tội mật. Ông trở thành người chiến sỹ bộ
bỏ đơn vị của ông. Những lúc rảnh rang binh. Sau này ông mới biết đơn vị ông
hiếm có, mấy người lính cùng xe còn tỏ đã có thương vong, những người vào
ý vui mừng trong ghen tỵ. Ông hiểu cái được trong xe thì an toàn, những ai ngủ
ghen tỵ ấy không hề bao hàm một chút ngoài xe, tan biến trong bãi bom B52 toạ
“vẩn đục” nào. Tình hình khẩn trương, độ. Đơn vị mất năm người trong đó có
cung, chặng đường hành quân vô cùng ông. Giấy báo tử được gửi về.
khó khăn nguy hiểm tất cả trông vào
việc tổ chức chỉ huy và tay nghề của *****
những người lính lái. Không thể kể hết Chiến tranh kết thúc. May mắn hơn
những vất vả nguy hiểm trong đợt hành bao người khác, ông đã trở về. Sợ không
quân: Vượt Cổng trời, dốc Mèo mà chỉ kìm được lòng mình khi gặp lại những
lơ là trong tích tắc là rơi xuống vực. kỷ niệm ngọt ngào nhưng bỏng rát, sợ sẽ
Muôn vàn những khó khăn khi hành làm khuấy động cuộc sống vốn đã không
quân trên đất Lào rồi lại vượt biên giới bình lặng của Kim, ông không về lại nhà
trở về chiến trường Quảng Trị. máy nhưng thường xuyên dõi theo, đau
Sau gần một tháng hành quân vất thắt khi biết bóng dáng mảnh mai phải
vả, đơn vị đến nơi tập kết chuẩn bị cho căng ra trước cuộc đời nghiệt ngã, phải
chiến đấu. Một buổi sáng, mọi người còn kìm nén để giữ cho mỗi gia đình được
yên giấc, ông thoảng nghe tiếng chim an lành.
hót. Tiếng chim mảnh như một giấc mơ. Lúc buồn, khi vui, khi nỗi nhớ tràn
Nỗi nhớ trào về, ông thơ thẩn đi sâu vào về, ông thường đến những nơi in nhiều
cánh rừng trước mặt. Đột nhiên, tiếng dấu ấn, nhiều kỉ niệm không thể phai
rít chói tai mặt đất lắc lư như đưa võng, mờ. Vì thế nghe nói người ta sẽ san bằng
ông vội chạy miết theo bản năng. Phải khu vực nhà máy có hàng trăm năm tuổi,
chạy thật xa nơi phát ra tiếng động rầm niềm tự hào của cả xứ Đông Dương để
rầm như tiếng sấm, chỉ dừng lại khi mặt san đất bán nền, ông đã ra từ sáng sớm.
đất ngừng rung, không gian như ngừng Khi bức tường cuối cùng sụp xuống, gần
bặt. Là lính lái xe tăng, lần đầu tiên vào như không còn sức lực, ông phải ngồi
chiến trường, lần đầu tiên đối mặt với tựa vào cây si cổ thụ còn sót lại. Trời
B52 rải thảm, không giỏi về địa hình, sụp tối, mọi người đã về từ lâu, ông vẫn
trong tay lại không có bản đồ hay một ngồi như hóa đá. Ông thở hắt ra, trong
phương tiện gì có thể giúp ông quay trở lòng chất chứa bao phiền muộn. Những
về nơi tập kết của đơn vị. Ông đi theo mảng kí ức từ xa tắp chập chờn, tối sáng
cảm tính mà không biết đường về đơn vị hiện về: Cô gái mảnh mai hiện ra trong
dường như ngày một cách xa. Gần nửa khung cửa... giọng hát chèo đằm thắm...
tháng ăn rau rừng, uống nước suối ông đèo nhau trên chiếc xe đạp cà tàng...
gặp một đơn vị bộ binh. Không ai biết những nụ hôn trước lúc tan ca, sau giờ
đơn vị của ông vì sự xuất hiện của xe biểu diễn...
48 VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025