Page 47 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 47
SÁNG TÁC
nhưng tất cả từ quan đến lính đều hiểu hừng hực đầy chất thép.
đó là sắp vào Nam chiến đấu và khi nhận Những chiếc xe tăng được phủ bạt,
trang bị là những chiếc xe tăng T54B nguỵ trang cẩn thận nằm im lìm trên
mới cứng xanh màu lá già, thì không các toa hàng. Lái xe có nhiệm vụ trông
ai còn nghi ngờ gì nữa. Điều mong mỏi xe, những người còn lại được dồn vào
nhất là sẽ được về qua nhà trước khi vào hai toa khách ở cuối đoàn tàu. Tựa lưng
chiến trường. Đâu đó, thỉnh thoảng lại vào tháp pháo ngắm bầu trời đầy sao,
rộ lên: “Lính xe tăng là con người thép, nhìn quang cảnh xóm làng đồng ruộng
không cho về phép thành con người đang loang loáng trôi xa. Tiếng gió vụt
nhôm, tranh thủ mươi hôm lại thành con qua hoà với tiếng rít đều đều của bánh
người thép.” Đại đội trưởng lờ đi như xe nghiến lên đường ray nghe như âm
không nghe thấy vì thật ra ai cũng mong thanh của các loại nhạc cụ cất lên chuẩn
muốn cháy bỏng được về nhà trước khi bị cho chương trình biểu diễn. Gợi lên
ra trận. Không ai có thể biết trước điều trong ông nỗi nhớ gia đình, nhớ bờ hồ,
gì đang chờ mình ở nơi chiến trận, có nhớ dòng sông, nhớ từng câu hát và đặc
hàng ngàn hàng vạn những rủi ro và chỉ biệt ông thèm mùi bồ kết, mùi hương
một rủi ro hết sức vớ vẩn nào đó cũng nhu toả ra từ mái tóc, thèm mùi thân
khiến cho họ không còn dịp để trở về. thể, mùi gây gây quyến rũ của Kim.
Cùng tâm trạng nhưng ông còn khao Quãng đường chỉ hơn trăm cây số mà
khát hơn nhiều. Ông lén ra bưu điện phải đến đêm thứ hai mới tới ga Nam
đánh một bức điện về nhà. Ngày ấy, điện Định. Một trong những nhà ga đẹp nhất
tín là biện pháp tối ưu nhanh nhất. Điện nước đã bị đánh phá. Những đống gạch
được chuyển về theo công nghệ mooc, ngói ngổn ngang. Thành phố im lìm
mỗi ngày một lần bưu tá xã lên bưu điện lặng ngắt. Nhân viên nhà ga cho biết,
huyện nhận thư từ, công văn, điện tín. có thể tàu sẽ dừng tầm hai đến ba giờ.
Điện không bảo mật, chữ không có dấu Nhẩm tính, khoảng ba ki- lô- mét nếu
nên có những chuyện dở khóc dở cười từ chạy nhanh có thể còn trên dưới một
những bức điện ấy. Cũng vì không được tiếng. Chụp vội chiếc mũ công tác, đập
bảo mật nên nội dung bức điện phải kín khẽ vào chân người đồng đội ở xe bên
đáo không vi phạm nếu không sẽ rất cạnh, ông thì thào: “Tao trốn về một lúc,
rầy rà. Do vậy bức điện được gửi về chỉ mày trông xe giùm tao, cán bộ có hỏi,
vẻn vẹn: “Bố mẹ chuẩn bị tổ chức”. Dù giấu hộ tao nhé”. Chưa dứt lời, ông nháo
rất mơ hồ nhưng cũng đủ rõ để hai gia nhào lao ra khỏi ga. Cả nhà bất ngờ khi
đình chuẩn bị, ông về là có thể tiến hành thấy ông, cứ nghĩ ông được về phép nên
được ngay. Nhưng có lẽ tình hình chiến bàn ngay đến việc tổ chức lễ cưới cho
trường cần phải có lực lượng đột kích ông vào sáng hôm sau. Khi biết ông chỉ
mạnh tham chiến gấp nên toàn tiểu đoàn tạt qua một lúc mọi người đều giục ông
lên đường mà không có chuyến nghỉ sang nhà Kim. Vồ vội chiếc xe đạp, gò
phép như thông lệ, tuy nhiên chẳng có mình trên con đường lỗ chỗ đá củ đậu,
ai biến thành “con người nhôm” cả, vẫn chốc chốc lại lạng đi như lên đồng. Ông
46 VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025