Page 48 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 48
SÁNG TÁC
sững người trước cửa khoá kín, Kim đi vội lên ca bin chiếc xe méo mó sứt sẹo.
làm ca. Không đắn đo, ông guồng thật Nhoài một nửa người ra ngoài buồng
nhanh lao về phía nhà máy. Bác bảo vệ lái, hình ảnh đọng lại trong ông là bóng
để người lính còn đội nguyên chiếc mũ dáng mảnh mai xô nghiêng trong làn gió
công tác ào vào phân xưởng của Kim. và ống tay áo quệt ngang mắt.
Anh chị em công nhân vây quanh hai - Ông được về phép à? Vợ hay người
người. Bác quản đốc cho Kim nghỉ. yêu? - Người lái xe hỏi.
Tay trong tay, họ đến nơi hò hẹn - Đơn vị tôi đang trên đường vào
xưa. Nam. Trong lúc tàu dừng tôi “ù” về một
Hai người ngồi trên chiếc ghế bê tí. Tàu rời ga được gần hai tiếng rồi.
tông ngắm nhìn con sóng lăn tăn đuổi - Ra thế. Người lái xe thở dài - Hai
nhau trên mặt hồ. Chả còn tâm trí nào tiếng. Không biết có đuổi kịp không.
để ngắm sóng, ngắm gió, ông úp mặt Ông ngồi chắc vào. Tôi “vù” đây, xóc
vào ngực Kim. Ngọn đèn lờ mờ lắc lư đấy. À mà đã kịp “làm gì” chưa?
lúc sáng lúc tối dường như quá sáng đối Nếu bình thường chắc không ai
với họ. Kim kéo ông đứng dậy, cùng hỏi thế. Ông cũng sẽ không nói thật.
nhau ra bờ sông lộng gió. Thân thể hai Nhưng câu hỏi của người lái xe dường
người hồng lên trên nền cỏ xanh được như chạm đến những cảm xúc lâng lâng,
viền vàng bằng ánh trăng suông cuối ngọt ngào vẫn tràn ngập trong mọi giác
thu. Chỉ có mặt đất làm giường, bầu trời quan, khiến lời kể của ông lúc thủ thỉ,
làm màn, bờ đê làm gối, những ngôi sao tâm tình, khi reo vui, rộn rã. Người lái
làm đèn. Đất trời vần vũ, se sắt mà ngọt xe xuýt xoa:
ngào. Ghì siết, tan chảy, hoà quyện vào - Ông sướng thật, đã thành người
nhau, kết thúc bởi dòng suối ấm nóng đàn ông đầy đủ rồi. Tôi cứ tưởng đợt
vỡ oà tràn ra từ thân thể. Nằm bên nhau, này được ra ngoài này sẽ tụt tạt một tí
thưởng thức nhau trong cái lành lạnh đầu và tranh thủ làm luôn nghe nói “ông bà
mùa, quên mất thời gian vùn vụt trôi. bô” đã “dấm” cho mình một cô rồi vậy
Đoàn tàu đã rời đi được cả tiếng mà không xong. Chẳng biết bao giờ mới
đồng hồ. Hai người vội vàng ra ngoại lại được ra.
thành đứng ở đầu đường, hy vọng sẽ Ông lặng im. Chợt thấy mình may
đón được xe ô tô, bắt kịp đoàn tàu. Tâm mắn. Thật ra, ông cũng chưa dám vượt
trạng của ông thật lạ, nửa muốn mau qua giới hạn, nếu Kim không quyết liệt
có xe, nửa muốn sẽ mãi mãi không có dẫn dắt ông. Người phụ nữ bao giờ cũng
chuyến xe nào. thấu đáo hơn, quyết liệt hơn, nghĩ cho
Mãi rồi, cũng lên được chiếc xe nguỵ người đàn ông của mình nhiều hơn, dù
trang kín mít nhờ vào chiếc mũ công tác biết việc làm như thế là phạm tội tầy
trên đầu. Những người lính, đặc biệt là đình. Lúc ấy họ không nghĩ nhiều đến
những người lính xe tăng hay phi công thế, chỉ biết rằng điều tất yếu là phải
quân sự luôn là những người được vì nể. dành hết cho nhau, thuộc về nhau. Bất
Kim lặng đi như tượng đá nhìn ông leo chấp tất cả.
VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025 47