Page 35 - Tạp chí Lang Bian
P. 35

gỡ rau gạt hoa ra trồng khoai bắp,  phải nghiêm trang, thì miệng môi
            tôi luôn hiểu thành phố nơi mình  lại  luôn  nở  nụ  cười,  không  mỉm
            đang sống. Đúng là một thành phố  cười  sao  được  khi  thấy  quanh  ta
            đẹp, hiền hòa, trong lành và đáng  thanh bình yên ấm lạ, không một
            sống, nó hơn hẳn các nơi khác ở  tiếng  nói  to,  bước  chân  vội  vã
            sắc màu cuộc sống, từ con người  giữa chốn đông người. Nét lịch sự
            đến hoa lá rau quả. “Ở Đà Lạt phải  thanh bình nhún nhường nhau làm
            không?” - “Dạ đúng rồi, sao biết  cho  nơi  mình  sống  như  mãi  đẹp
            tôi ở đó?”  - “Nghe giọng nói, nhìn  thêm lên, an lành như vốn có.
            phong cách thôi…”. Người Đà Lạt         Bây giờ thì có khác, bởi đất chật
            không lẫn vào đâu được, khi bạn  người đông nhưng nét đẹp của Đà
            vào sống nơi này thì cũng phải dần  Lạt chẳng thể mất đi, nó vẫn níu
            dà theo họ, từ lời ăn tiếng nói đến  kéo những người mới tới và đang
            nề  nếp  sinh  hoạt,  chỉ  một  giọng  muốn tới. Từ cách ăn ở sinh hoạt
            nói to, tiếng cười ầm ĩ bạn đã là  đến dáng đi bộ ngoài đường, tiếng
            người nơi khác đến. Hoa Đà Lạt,  chào hỏi nhau nhỏ nhẹ, đến cách
            rồi rau quả luôn có màu sắc và độ  mua bán ăn uống trả giá… Tuy nơi
            ngọt  mềm  khác  những  nơi  khác  này chỗ kia vẫn có những sai sót
            mang  tới…  Đúng  là  thiên  nhiên  nhưng nó không phổ biến làm mất
            ưu  đãi,  con  người  cần  mẫn  làm  bản sắc của thành phố, dù bạn có ở
            ăn, chia sẻ cho nhau những kinh  trung tâm hay tới những vùng ven
            nghiệm  sống  nên  Đà  Lạt  mãi  là  như Xuân Trường, Cầu Đất, Măng
            nơi không lẫn nơi nào khác. Thành  Lin, Suối Vàng…
            phố này đã có nhiều tên gọi khác        Nói đến Đà Lạt là người ta nói đến
            nhau,  thành  phố  hoa,  thành  phố  vẻ đẹp trời cho, nơi khí hậu bốn mùa
            sương mờ, thành phố thông reo…  tươi mát trong lành, nơi để sống chứ
            và mấy hôm nay tôi lại nghĩ đến  không phải nơi làm giàu, nơi để gặp
            tên Thành phố sắc màu. Hai chữ  gỡ tri âm tri kỷ chứ không phải nơi để
            sắc màu làm cho tôi nhớ khi mới  ta khoe khoang của cải hào nhoáng.
            từ Phan Thiết lên Đà Lạt, tôi thấy  Nhà thơ Hà Linh Chi (Nguyễn Đệ)
            hoa,  thấy  quả  hồng  chín  đỏ  treo  người gốc Quảng Trị tập kết ra Bắc
            lủng lẳng đầy cây dưới chân đèo  khi được điều vào tăng cường cho
            Ngoạn  Mục;  thấy  người  với  áo  Ty Văn hóa Thông tin (VHTT) anh
            dài, chiếc dù hoa, măng tô dập dìu  đã thốt lên những câu thơ gan ruột từ
            khắp phố, nhìn nụ cười e lệ giọng  ngày đầu Tổ quốc thống nhất trong
            nói dịu ngọt nhẹ êm làm mình thấy  tập thơ “Đà Lạt thơ” do Ty VHTT
            lạ lẫm đến mơ màng. Vai đeo súng  Lâm Đồng xuất bản năm 1986, ở bài
            đi làm nhiệm vụ Quân quản lẽ ra  Hoa của đất anh đã viết:


                                               35
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40