Page 135 - Tạp chí Nha Trang
P. 135
Vào dịp này, nhà thơ núi Tản nghe chim giảng/Không thuộc bài
sông Đà cũng có bài “Đáp bài thơ đâu; ấy sự thường./Hết nợ thi rồi,
“Lại thăm bác Tản Đà”: “Nhắn cho đến nợ thi/Than ôi khổ quá! học
con nhạn về Hà:/Những ai chơi bến làm gì/Những chồng sách nặng khô
sông Đà hôm xưa/Mây xuôi, rồng như đá!/Ruộng gió đồng trăng anh
ngược hững hờ,/Đá ngơ ngẩn núi, ấy đi.../Nghe nói tình yêu tưởng trái
nước lờ đờ sông/Khó thay! hai chữ ngon;/Cho lòng, không nghĩ mất
“tương phùng”/Nản lòng ai đến, hay còn./Tay trầy gai góc, chân
thiệt lòng ai đi/Mong sao hội ngộ đau sỏi,/Anh bám, không thôi bám
có kỳ/Rượu ngon cất chén, ta thì tuổi dòn./Bạ kẻ nào đâu anh cũng
cùng vui/Bây giờ mây ngược, rồng mê,/Chân theo xa với, trí theo kề./
xuôi/Sông vơ vẩn khúc, non bùi Si tình lắm đấy, - nhưng đôi lúc/Có
ngùi cây/Tưởng còn “anh Tú” đâu gửi tình đi, chẳng có về./Quá thực
đây!...”. thà nên hoá dại khờ/Bắt đầu người-
Chuyện giữa Tú Mỡ và Tản Đà chỉ-biết-yêu lo/Nỗi đời cay cực
tuy có khúc mắc, nhưng chất trêu đang giơ vuốt,/Cơm áo không đùa
đùa thể hiện rất rõ qua thơ. Giữa với khách thơ/Nhưng thoát sao ra
nhà thơ Xuân Diệu và nhà Tú Mỡ lối hổ hùm/Nuốt đời bao kẻ hái văn
cũng có hai bài thơ vừa mang tính thơm!/- Lần này lại sắp đi thi nữa:
đùa nhưng vừa có “móc” nhau chút /Chắc hỏng mười phân; khấn
chút, mặc dù cả hai đều là thành nguyện giùm”.
viên của Tự lực Văn đoàn. Chuyện Cho đến ngày nay nhiều người
bắt đầu bằng việc Xuân Diệu có trong giới văn chương, mỗi khi nói
làm một bài thơ “Viết tặng Tú Mỡ” tới nỗi lo sinh kế của người cầm bút
đăng báo (bài thơ sau này được tác thường hay trích dẫn hai câu thơ trứ
giả in trong tập “Thơ Thơ”, xuất bản danh trong bài thơ kể trên của Xuân
năm 1938). Bài thơ có nội dung như Diệu: "Nỗi đời cay cực đang giơ
sau: “Xin đừng tìm biết rõ chàng vuốt/ Cơm áo không đùa với khách
ta/- Nhân loại em gần vẫn xấu xa/- thơ". Có lẽ Xuân Diệu cũng muốn
Có đến mà yêu thì hãy đến/Xem bày tỏ nỗi niềm chung ấy với Tú Mỡ
đầu mây gợn, mắt mây qua.../Giữa nhưng trong bài thơ lại có những
người, anh ráng giấu tên đi;/Thi đoạn, những câu giọng điệu mang
sĩ, thưa cô, có quý gì!/Huống nữa tính bông đùa. Không ai biết Tú Mỡ
người ta đều tự ái;/Bao giờ quen có giận không, nhưng ông cũng có
thuộc cũng khinh khi./Hãy biết rằng một bài thơ tặng lại Xuân Diệu với
anh lúc ở trường/Rất tồi toán pháp, một thái độ vừa như đùa nhưng vừa
khá văn chương./Chàng trai đi học như dặn dò, khuyên lơn:
134