Page 134 - Tạp chí Nha Trang
P. 134
tài/Vả xưa đã dùi mài Kinh Dịch/ hai chữ “âm dương”/Tiếc thay mất
Báo An Nam chú thích tinh tường/ giá tại phường ba hoa/Trời mới bảo
Ngày nay đoán việc âm dương/ Tản Đà tiểu tử/Vạch Kiền Khôn xét
Hẳn không bố phượu như phường thử lại sao?/Trổ tài thần thánh tuyệt
ba hoa/Nào hãy đến Tản Đà Cốc cao/Mà cho thiên hạ xem vào phải
Tử/Quẻ càn khôn hỏi thử xem sao/ chăng/Mặc những kẻ tán trăng tán
Xem tài thầy thấp hay cao/Mười câu cuội/Xá chi ai lời nói ba hoa/Giang
hoạ có câu nào sai chăng?/Dù thầy san đương lúc khề khà/Nghe thơ
có tán trăng tán cuội/Nghe nhà thơ Tú Mỡ đậm đà có duyên/Riêng với
lời nói văn hoa/Nhất khi rượu đã bác miễn tiền đặt quẻ/Đoán thật
khề khà/Tán đâu ra đấy đậm đà có hay bác sẽ ghê lòng/Tuổi già nay tớ
duyên/Thời khách mất đồng tiền không ngông!”.
đặt quẻ/Cũng vui tai và sẽ vừa lòng/ Dần dà theo thời gian, khúc mắc
Nhưng xin thầy chớ “nói ngông”. của thi sĩ Tản Đà và Tú Mỡ đã giảm
Thấy vậy, nên sau đó Tản Đà bớt, hai người nối tình cảm lại bằng
cũng làm thơ hoạ lại bằng bài “Hoạ những bài thơ đầy thiện ý. Tú Mỡ
lại bài “Tản Đà cốc tử” của ông đến thăm Tản Đà và có bài thơ “Lại
Hiếu, Tú Mỡ”. Thơ rằng: “Nghe ai thăm bác Tản Đà”: “Hôm kia, chơi
bỉ báng Tản Đà/Báo chương lên phiếm Trung Hà/Rẽ qua bác Hiếu
tiếng tỉnh Hà mỉa mai/Ừ! Tớ vẫn Tản Đà vào chơi/Tiểu đồng nói: bác
học tài Quỉ Cốc/Nhưng chẳng hay vừa xuôi/Đi chơi Hà Nội chừng đôi,
nói dóc lấy tiền/Thiên lương chưa ba ngày/Ra đường gặp gái, không
bén duyên thiên/Rượu thơ còn vẫn may/Haỵ là Hiếu ấy, Hiếu này vô
chén tiên câu thần/Cuộc trần thế duyên?/Tiếc rằng chẳng gặp Trích
kiếm ăn chẳng dễ/Rẻ rúng thay là tiên/Cùng nhau ta dạo chơi miền
nghệ làm văn!/Thâu đêm hao tổn núi non/Sẵn gà quay, bánh tây ròn/
tinh thần/Đèn xanh chiếc bóng Sẵn ba chai bố rượu ngon bồ đào/
xoay vần từng câu/Nào ai biết gan Ví chăng, có bạn thi hào/Chén thù,
rầu ruột thắt/Thế mà sao mỏi mắt chén tạc, chừng nào là vui!/Nhưng
cùn râu/Nỗi niềm thực thế vì đâu?/ mà chẳng gặp thời thôi/Rượu ngon,
Quá thương cất chén gượng sầu, nhắm tốt, bỏ ôi sao đành!/Rầu lòng
làm vui/Đấng tạo hoá còn nuôi thi gửi lại thiếp danh/Anh em tìm chốn
sĩ/Các thánh sư phải nghĩ đường cây xanh rườm rà/Ngồi trông núi
xoay/Dẫu rằng lý số không hay/Chu Tản, sông Đà/Tưởng chừng bác
Công, Khổng Tử ứng tay nên tài/Từ Ấm như là có đây/Rót đầy cốc rượu
thủa nhỏ dùi mài Kinh Dịch/Báo An nâng tay/Vắng ai mời vọng đưa cay
Nam nghĩa thích đã tường/Việc đời cũng tình...”.
133