Page 114 - Tạp chí Nha Trang
P. 114
Biết thời gian tuần hoàn, xuân trẻ tuổi, vì “Xuân muộn nào hoa
qua rồi xuân đến, nhưng sợ rằng chẳng rụng rơi” (Thuật hứng 14).
xuân năm tới thêm tuổi tác, không Theo ông, không ai có thể cưỡng lại
được hưởng thụ trọn vẹn vẻ đẹp được quy luật của thời gian, vì vậy
của mùa xuân thì quả là ít có ai cần nắm bắt những cơ hội của thời
như Nguyễn Trãi. Cũng vì tiếc thanh xuân để tạo dựng cuộc sống
nuối, muốn chiêm bái, tận hưởng hạnh phúc. Ông cũng coi sự tích
cái đẹp của xuân nên đôi khi nhà đức ở đời là phương châm sống khi
mà có ý trách tạo hóa: nói về mùa xuân và qua đó khuyên
“Vì cảnh lòng người tiếc cảnh mọi người đừng chạy theo vật chất
xuân mà gieo oán hận trong đời:
Mới trách thanh đồng tin diễn “Cưu một lòng ngay khác chúng
đến ngươi,
Bởi chưng hệ chúa Đông quân” Ở chưng trần thế mấy phen
(Thơ tiếc cảnh) cười.
Đôi khi, nghĩ tới mùa xuân, Phúc nhiều sơ bởi nơi ta tích,
ông tiếc nuối tuổi trẻ của mình đã Xuân đến tự nhiên mọi vật tươi.
đi qua, rồi tự an ủi, tự níu kéo khi Có của bo bo bằng chực của,
ngày xuân sắp đi qua: Oán người nơm nớp những âu
“Cướp thiếu niên đi, thương người.
đến tuổi Làm chi pháo phúc lòng nhau
Ốc dương hòa lại, ngõ dừng bấy
chân… Lắm nhân sinh bảy tám mươi”
Cầm đuốc chơi đêm, này khách (Bảo kính cảnh giới 11)
nói
Đã sáu thế kỷ trôi đi, nhưng
Tiếng chuông chưa dộng ắt còn những bài thơ viết về xuân của
xuân” Nguyễn Trãi vẫn gợi cho người
(Vãn xuân) đọc bao cảm xúc, bao niềm tin yêu
Yêu mùa xuân, ca ngợi mùa khi mùa xuân tới. Đó là cái tài của
xuân, Nguyễn Trãi cũng kêu gọi bậc vĩ nhân, dù rằng cũng có lúc
mọi người nên đón nhận mùa xuân ông thốt lên “Hoa thì hay héo, cỏ
với những gì mình có mà đừng thường tươi” (Tự thuật bài 9).
hoang phí, nhất là với những người N.H.T
113