Page 113 - Tạp chí Nha Trang
P. 113

là cảnh thức khuya chờ giao thừa        Đêm có mây, nào quyến nguyệt;
            rồi những tiếng pháo tre chát chúa      Ngày tuy gió, chẳng bay hương.
            vang lên:                               Nhờ ơn vũ lộ đà no hết.
               “Chong  đèn  chực  tuổi  cay  con    Đông  đổi  dầu  đông,  hãy  một
            mắt                                  dường”

               Đốt trúc khua ma đắng lỗ tai”        (Mai già)
               (Đêm trừ tịch)                       Đặc biệt, theo Nguyễn Trãi, mùa
               Trong  thơ  Nguyễn  Trãi  nói  về   xuân  cũng  đồng  nghĩa  với  hạnh
            mùa  xuân,  có  sự  xuất  hiện  của   phúc, an nhàn: “Chụm tự nhiêu lều
            nhiều loại cây trái và các loại hoa,   một gian/Giũ không thay thảy tấm
            trong đó hoa mai luôn được ông đề    hồng  trần/Nghìn  hàng  cam  quýt
            cao, coi đó là biểu tượng của người   con đòi cũ/ Mấy đứa ngư tiều bậu
            quân tử, có khí tiết, phẩm chất trong   bạn thân/ Thấy nguyệt tròn thì kể
            sạch,  tính  tình  cương  trực,  liêm   tháng/ Nhìn hoa nở mới hay xuân/
            chính: “Xuân đến nào hoa chẳng tốt   Cày  ăn  đào  uống  yên  đòi  phận/
            tươi/ Ưa mai vì tiết sạch hơn người   Sự  thế  chăng  hay  đã  Hán  Tần”
            (Mai - bài 1). Ông yêu hoa mai và coi   (Tự thán 32). Chính vì quan niệm,
            đó là sứ giả của mùa xuân: “Bóng     những điều đẹp đẽ, hạnh phúc ẩn
            thưa ánh nước động người vay/Lịm     chứa trong mùa xuân, nên ở nhiều
            đưa hương, một nguyệt hay/Huống
            lại  bảng  xuân  xưa  chiếm  được/So   bài thơ, ta thấy Nguyễn Trãi tỏ ra
            tam hữu chẳng bằng mày (Mai - bài    tiếc  nuối  vì  cảm  thấy  mình  đang
            3). Cả cây mai già cũng đi vào thơ   phung phí vẻ đẹp kì diệu của mùa
            Nguyễn  Trãi  với  những  hình  ảnh   xuân.  Ban  ngày  “đạp  tuyết  tìm
            chứa  những  đầy  phẩm  chất  thanh   mai” chưa thỏa, tối về nhà thơ lại
            cao:                                 đốt đuốc để chơi xuân:
               “Hoa  nẩy  cây  nên  thuở  đốc        “Tiếc xuân đốt đuốc mảng chơi
            sương.                               đêm

               Chẳng tàn chẳng cỗi hãy phong        Những lệ (sợ) xuân qua tuổi tác
            quang.                               thêm
               Cách  song  khác  ngỡ  hồn  Cô-      Chỉ thấy ngoài hiên tơ liễu rủ
            dịch;                                   Một  phen  liễu  rủ  một  phen
               Quáng  bóng  in  nên  mặt  Thọ-   mềm”
            dương.                                  (Tích cảnh, bài 7)



            112
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118