Page 65 - Người Hà Nội
P. 65
Ăn Tếtnay
yêu Tếtxưa
Truyện ngắn của MAY
ợt rét ngọt đầu tiên của tháng Chạp Tết này, phải chỉ dạy con bé thấy rõ cách “Nhà mình xưa nay chỉ dùng bánh chưng
đã luồn qua khe cửa, bà Ngân ăn, cách nấu tinh tế của nhà bà. Không biết xanh vào dịp Tết thôi con ạ,” bà cau mày.
thoáng rùng mình khi trở dậy vào nấu thì ít ra cũng phải biết ăn, đằng này… “Truyền thống bao đời của các cụ là vậy, biến
Đsáng sớm. Loẹt quẹt đi xuống bếp, Nghĩ vậy, bà sốt sắng hẳn lên, trong đầu đã liệt tấu cũng phải tùy dịp, tùy nhà.”
rót đầy một cốc nước gừng nóng sực đã ủ sẵn kê ra vô số món. Chồng và con trai năm nào Bà đã nói khéo như thế, tưởng con bé biết
trong bình, bà vừa xuýt xoa uống vừa nhẩm cũng phàn nàn kêu bà cầu kỳ. Ơ hay, mỗi năm ý mà thôi. Ai ngờ, nó vẫn khăng khăng: “Tại
tính xem Tết năm nay nên sắm sửa những có nhõn một cái Tết, không giữ lấy nếp ăn mẹ chưa thử ăn đấy thôi. Thi thoảng đổi mới một
thức gì. Kỳ thực, quanh đi quẩn lại, năm nào truyền thống thì đến lúc bánh chưng, xôi gấc tí, các cụ có khi lại vui đấy ạ.”
bà cũng bày biện từng ấy món quen thuộc. cũng chẳng còn, chỉ còn lại cái “Tết fast food” Bà im lặng, chẳng nói gì mà đâm cáu trong
Nhưng cái việc nôn nao nghĩ suy về cái Tết nửa nạc nửa mỡ. Thế nên ai càu nhàu thì mặc lòng. Đất nào có bánh chưng đỏ, bánh chưng
sắp đến mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi ai, bà vẫn lui cui tự nấu nồi thịt đông có thể đen thì bà không biết, nhưng ở cái đất Hà
năm nay gia đình bà có thêm cô con dâu mới. cắt thành từng miếng trong veo như miếng thành này, bao đời nay tấm bánh chưng chỉ
Con dâu bà tuy vụng đường gia chánh thạch, vẫn cầu kỳ chọn từng thức rau củ để khoác một màu xanh mướt của lá riềng, của
nhưng bù lại được tiếng cười giòn và nét mặt nấu bát canh bóng thả, tốn đến vài ngày để sắc lá dong phôi ngấm vào hạt gạo. Đổi cái
lúc nào cũng tươi như hoa mới nở. Nó đi đến kho miếng cá trắm chắc nịch đậm đà, rồi cẩn màu thì cũng thay cái vị, cái hương, bà còn
đâu, nhà cửa rộn ràng đến đấy, dường như thận đặt mua bánh chưng, giò xào, giò lụa thấy lòng không an, huống gì dám dâng lên
tiếp thêm sinh khí cho mấy tầng nhà xưa nay trước cả tháng trời, để chắc chắn có chiếc giò tiên tổ.
vốn lặng trầm, yên ắng. gói lá chuối, buộc lạt đúng chất xưa, có vài đôi Chồng bà thấy không khí hơi chùng
Chỉ có một điều bà chẳng ưa nổi ở con bé, bánh vừa xanh vừa rền để bày lên ban thờ. xuống, vội giảng hòa: “Con cứ mua hai chiếc về
ấy là cái nết ăn uống đến lạ. Chao ôi, nó ăn bún Đành rằng chẳng ăn được là bao, nhưng nếu nhà mình ăn chơi đổi vị. Trẻ con đến nhà bày ra
đậu với nước mắm, nước rau muống luộc thì chẳng sắm sanh cho tươm tất, bà cứ thấy lòng mời chúng nó trông cũng thích mắt. Bà nó thì cứ
chẳng buồn vắt thêm vài giọt chanh hay dầm chống chếnh. đặt mua bánh chưng xanh như mọi năm. Bố con
tí sấu. Có lần bà còn thấy nó trút hẳn miếng Bữa cơm tối hôm ấy, khi cả nhà rôm rả bàn tôi cũng không thiếu bánh chưng xanh được.”
xôi gấc vào bát chè đỗ đen, trộn đều lên rồi cứ chuyện Tết, con dâu bà nhanh nhảu: “Tết này Con dâu vui vẻ “vâng ạ”, còn bà thầm thở dài.
thế xúc ăn. Cái thức quà xôi vò chè hoa cau ấy để con đặt bánh chưng nhé mẹ. Bạn con làm Đấy, chưa gì mà bà đã thấy dấu hiệu của một
thanh cảnh chừng nào, thế mà con bé biến bánh chưng ngũ sắc, ăn vừa ngon vừa đẹp mẹ cái Tết chẳng mấy xuôi chèo, mát mái.
tấu thành một món thật khó tả. Chẳng phải ạ.” Con bé vừa dứt lời, con trai bà đã cười tủm Tháng Chạp trôi nhanh trong vài bận rét
bà xét nét, nhưng ăn thế có phí hoài miếng tỉm: “Đố em thuyết phục được mẹ mua bánh ngọt cứ đi rồi đến, trong lòng xốn xang mong
ngon không cơ chứ! chưng ngũ sắc về ăn Tết nhá.” Tết và sợ Tết của bao người. Tết ở nhà bà thì
Xuân Ất Tỵ 2025
68