Page 84 - Văn Nghệ Bình Định
P. 84

Mẹ bỗng chạy thật nhanh về phía  ngang trái của phận đời, phận người.
          nắng. Nắng trên đỉnh đầu. Nắng rọi      Tôi hoảng sợ chạy theo mẹ, mặc
          thẳng xuống vạt cỏ những tia vàng  cho người đàn ông đứng chôn chân
          vọt cháy rát. Cánh tay bà đưa lên, che  một chỗ.
          lấy mặt trời. Mái tóc xõa dài, lấp lánh   Tôi đưa tay ra.
          nắng.                                   Bà xua tay tôi, hét lên dữ dội “Đi đi,
             Bà hát. Giọng hát dội thẳng giữa  đi với kẻ ác tâm”.
          thinh không. Giọng hát có những         Tôi van nài trong nước mắt. Bà
          đớn đau chẳng kết thành hình. Giọng  càng co mình lại.
          hát tan ra. Rồi trôi về miên mải.       Bóng chiều nhập nhoạng len
                                                vào tháp, phả xuống gương mặt mẹ
             3.                                 tôi những ai oán khôn cùng. Tôi từ
             Chiều hôm ấy, hoàng hôn chậm  từ  đứng  dậy. Tôi vịn  lấy thân  tháp,
          rãi trườn về phía tháp. Người đàn ông  thầm  cầu  xin  cho  mình  một  chút
          đứng giữa đồi cao. Mái tóc hoa râm  sức lực. Tôi cố nhoài người về phía
          bồng bềnh bay giữa gió chiều hun  nắng chiều sắp tắt. Người đàn ông có
          hút. Ông khoanh hai tay trước ngực,  gương mặt giống tôi vẫn ở đó. Ông
          lặng im. Dáng đứng vững chãi của  ấy nhìn tôi với tất cả sự hoài nghi. Là
          ông dường như ẩn chứa nhiều khắc  cắn  rứt  chăng?  Là  hãi  hùng  chăng?
          khoải. Bóng ông trải dài dưới ánh  Tôi không biết.
          chiều đang nhuộm tím từng ngọn cỏ.      Tôi lại nhìn về phía mẹ. Người đàn
             Ông giật mình, vội vã quay lại khi  bà đáng thương đang run rẩy tự ôm
          tiếng hát của mẹ cất lên.             lấy mình.
             Ông nhìn mẹ.                         Thì ra, tôi không chỉ là Hận.
             Mẹ nhìn ông.                         Tôi còn là đau thương, là mất mát,
             Tháp vẫn lặng im như muôn thuở.    là những dằn vặt đau trong lòng
             Bỗng dưng tôi nghe lồng ngực  người đàn bà khốn khổ đã sinh ra
          mình vỡ ra, tan tác. Gương mặt của  tôi trong lòng tháp hai mươi năm về
          kẻ ác tâm.                            trước.
             Không  đúng,  là  gương  mặt  của
          tôi. Nó đang hiển hiện trên hình hài    4.
          người đàn ông đã bị thời gian khắc      Người đàn ông đã rời đi. Bóng
          chạm những vết nhăn chằng chịt.       chiều kéo ông ấy đi thật xa. Những
             Mẹ tôi hét lên. Nước mắt bà trào  đụn mây sà xuống. Mây nghiêng về
          ra. Hai bàn tay nắm lấy đầu tóc của  phía tháp. Mây che lấp dáng hình
          mình, bà cấu xé, bà quằn quại. Bà gào  vạm vỡ đầy mệt nhoài của người đàn
          thét giữa chiều hoang tím ngắt. Bà  ông còn chưa dám tin sự hiện diện
          lao vào lòng tháp. Bà nấp bên tượng  của đứa con gái có gương mặt giống
          thần Shiva đang cúi nhìn những nhá  mình.
          nhem đời tối sáng. Đôi mắt Người        Trong đêm mưa rả rích, mẹ đánh
          như muốn thiêu đốt tất thảy những  thức tôi dậy và kéo tôi lên tháp.



                                       VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 77
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89