Page 83 - Văn Nghệ Bình Định
P. 83
nửa yêu thương. Bà như nghe thấy Còn tôi, cũng nghìn lần tự ủi an
giữa thăm thẳm mịt mù những âm lòng mình bằng những duyên nghiệp
ba vang vọng “đừng bỏ rơi giọt máu ngàn đời ngàn kiếp. Tôi đã tin, hẳn
đáng thương”. Gió xéo xắt ghì chặt phải có lý do thì tôi mới đến cuộc đời
đôi mắt bà. Từng dòng lệ ứa ra mặn này theo cách ấy.
chát.
Bà mang tôi về. Bà cho tôi bú 2.
những dòng sữa mẹ đã quyện lẫn Mẹ nâng ly rượu, vừa nhấp từng
với oán giận, đau thương. Bà tập cho ngụm, vừa miết những ngón tay lên
tôi chập chững những bước đầu tiên bức tường gạch đỏ. Bà vẫn thường
trên tháp. làm thế mỗi khi muốn nói những
Một lần khác, mẹ lại nói rằng, bà điều hệ trọng. Bà đi qua đi lại. Những
nhặt được tôi ngay dưới chân ngài bước chân ngập ngừng như vướng
Shiva trong một hôm mưa về tháp cổ. phải điều gì lưỡng lự. Chốc chốc, bà
Bà đặt cho tôi tên “Hận”. buông tiếng thở dài. Gió cuốn hơi thở
Tôi hỏi bà “vì sao là Hận?”. của bà trôi giữa mênh mông.
Nếu tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi Bỗng nhiên, mẹ quay phắt sang
được bà nhặt về, vì sao lại đặt cho tôi tôi. Ánh mắt mẹ nhìn thẳng vào tôi,
cái tên ấy. Tôi không có ý định sẽ hận sâu hút.
người đã sinh ra tôi. Chắc hẳn phải có Mẹ nói: “Mày đi tìm cha mày đi”.
lý do thì họ mới để tôi lại giữa lòng Tôi sững mắt nhìn mẹ.
tháp đêm ấy. Tôi vẫn biết ơn vì ít ra họ - Cha con là ai?
đã cho tôi hình hài. - Là thằng ác tâm.
Lúc ấy, mẹ chỉ nhìn sâu vào mắt - Cha con tên gì?
tôi, lặng im không nói. Đến khi quay - Là thằng ác tâm.
lưng đi, tôi nghe bà thều thào một - Cha con ở đâu hả mẹ?
mình, rất nhỏ, nhưng đủ để gió thổi Mẹ nhìn tôi, lặng thinh. Dường
ngược về phía tôi “mày là con của kẻ như nước đã đầy lên trong mắt bà.
ác tâm”. Tiếng cười ai oán của bà, lẫn Tôi thấy gương mặt méo mó đáng
vào tiếng gió, thênh thênh đau. thương của mình hiện sâu trong ấy.
Từ ngày đó, tôi thôi không hỏi về Tôi sợ hãi lảng tránh ánh mắt bà.
gốc gác của mình. Đã hai mươi năm, Những hình người, hình thú phía
chúng tôi tựa vào tháp, dõi mắt mình chân tháp dường như chuyển động.
về những xa xăm. Những lúc ấy, tôi Chúng hiện ra trước mặt tôi, nửa mơ
không biết mẹ đang nhìn gì. Có lẽ bà hồ, nửa như thực. Khỉ thần Hanuman
đang tìm kiếm cuộc đời mình vương nhìn tôi. Chim thần dang cánh bay về
vất đâu đó nơi bao la gió cát. Không phía tôi. Từng đàn hổ, từng bầy voi ùa
dưới nghìn lần, bà lẩm bẩm lặp đi lặp vào mắt tôi gấp vội. Tôi sợ hãi nhắm
lại rằng “mày không phải con tao”. Bà mắt lại, cố hình dung ra gương mặt
phủ nhận dòng máu đang chảy trong của kẻ ác tâm.
người tôi. Là tôi!
76 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025