Page 80 - Văn Nghệ Bình Định
P. 80
Mưa về tháp cổ
Truyện ngắn dự thi TỊNH VŨ
1.
Mẹ từng nói tháp cũng biết buồn. thịt khi những ký ức trong quá khứ ùa
Chỉ là nó không thể nói ra. Dáng về. Nó bủa vây bà. Nó ngấu nghiến
đứng trầm mặc suốt nghìn năm là bà. Nó giằng xé bà trong muôn triệu
minh chứng rõ nhất cho nỗi buồn ẩn ức. Giữa những yêu thương và hận
miên mải đã ngấm sâu vào lòng tháp. thù đan xen lấy nhau, mẹ tìm đến
Cũng giống như mẹ. Tháp chứng kiến men rượu. Những lúc ấy, bà mặc kệ
những sự rời đi của lớp lớp người từ tôi đang ngồi bó gối ở một góc tháp
nghìn năm trước. Còn bà, chỉ giương sau khi cố sức đuổi theo bà trên cung
mắt nhìn người mình yêu đi xa mải đường đầy sỏi đá.
miết, mặc cho đời mình rệu rã, mà Tôi lén nhìn bà ngất ngưỡng giữa
không thể làm được gì khác. cơn say. Bà thường hát đi hát lại một
Mẹ đã sinh ra tôi, dù không muốn. khúc nhạc buồn. Đôi chân trần rỉ máu
Mẹ đã nuôi tôi khôn lớn, dù không nâng lên hạ xuống theo từng điệu
muốn. Bầu sữa của mẹ là máu huyết hát. Mẹ hát, rồi múa. Những điệu múa
của tôi. Hơi thở của mẹ là sự sống của Chăm Pa mà tôi chưa bao giờ hiểu
tôi. Vậy mà mẹ phủ nhận tất cả. Mẹ được.
gạt bỏ những sự ân cần, âu yếm khi Bóng mẹ nhòe đi dưới mưa. Tôi
vòng tay tôi cố siết chặt lấy mẹ. Mẹ đã nhiều lần có cảm giác bà sẽ tan
vẫy vùng để thoát khỏi đứa con gái ra, như những giọt mưa rơi trên mình
có gương mặt của kẻ ác tâm. tháp. Mưa ngấm dần rồi hòa chung
Mẹ chạy lên đồi vào những chiều một màu gạch ẩm ướt, cũ kỹ.
mưa giăng tầm tã. Mưa ngút ngát. Mẹ tôi cũng vậy. Đời bà là một bức
Mưa ràn rạt đau. Mưa xối vào mặt mẹ tranh đã cũ. Không ai có ý định đến
tôi từng cơn nhức nhối bầm gan tím gần người đàn bà suốt ngày đi nhặt
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 73