Page 85 - Văn Nghệ Bình Định
P. 85

Mưa thấm vào người, se sắt. Từng  đất.
          bậc cấp cũ mèm ướt đẫm mưa đêm.         Tôi ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào
          Chúng tôi đã từng đến đây hơn nghìn  tượng thần Shiva - đức tin miên viễn
          lần. Những dấu chân in dày trên lối  của mẹ “Con thề, con sẽ mãi mãi ở
          nhỏ dẫn về đồi tháp. Không hiểu sao  đây với mẹ, con không đi với ai hết,
          hôm nay chợt trở nên lạnh lẽo.        dù có là ai đi nữa”.
             Mẹ ghì lấy đôi vai, ép tôi quỳ xuống   - Không, mày phải thề. Nếu mày
          ngay trước mặt ngài Shiva. Tiếng bà  trái lời, ngọn lửa của thần Shiva sẽ
          lẫn giữa mưa đêm, vọng trong lòng  siết chặt lấy mày, sẽ thiêu đốt đời
          tháp, dội thẳng vào ngực tôi từng  mày. Cả mày và cả kẻ ác tâm đó đều
          nhát đập nhói buốt:                   không được hạnh phúc.
             - Mày thề đi!                        Mẹ vừa nói, vừa để mặc cho nước
             - Thề chi hả mẹ?                   mắt giàn giụa rơi xuống.
             - Mày phải thề. Mày không được đi    Tôi  hoang  mang  tự  hỏi,  chính
          theo kẻ ác tâm đó.                    mẹ đã yêu cầu tôi “Hãy đi tìm ba”,
             Tôi nhìn mẹ sửng sốt. Dẫu tôi đã có  rồi cũng chính bà không muốn một
          một cuộc đời không trọn vẹn, dẫu bà  mình ở lại khi người đàn ông ấy đột
          chưa từng một lần nói lời yêu thương  ngột trở về.
          thì tôi cũng chưa bao giờ có ý định sẽ   Bất chợt, mẹ tôi gục xuống. Mẹ
          rời đi. Dẫu mẹ chưa từng dang đôi tay  ôm lấy ngực mình, cất lên một tràng
          ra ôm lấy tôi và đặt một nụ hôn lên  ho rũ rượi. Từng tiếng ho vỡ ra như
          má như tôi từng khao khát. Nhưng,  biết bao uất nghẹn tuôn trào.
          chính bà đã nuôi tôi khôn lớn.          Tôi chạy đến, ôm chầm lấy mẹ.
             Bà đã hiện diện trong tuổi thơ tôi   Mẹ nhìn về cửa tháp. Đêm réo gọi
          dẫu nắng mưa, gió bão. Bà là người  những tiếng gió đại ngàn. Đêm trôi
          đã khắc chạm nên tôi với đủ đầy  tuột vào mắt mẹ tôi những ánh nhìn
          những thương tổn khó lành lặn. Và  hoang hoải bất lực khi trăng mờ đã
          cũng chính bà là người cõng tôi trên  bị màn mưa bôi xóa. Mẹ nhìn thẳng
          lưng, băng qua những cung đường  vào gương mặt tôi, thì thào nói khẽ
          nhầy nhụa đất bùn để kịp đến trạm  “kẻ ác tâm”.
          xá trong một đêm không trăng. Chính     Bóng người đàn ông chợt vụt qua.
          bà vắt từng chiếc khăn lau cho tôi hạ  Trong tích tắc, tôi hãi hùng nhìn theo
          sốt. Bà đói, để tôi được no. Bà rét, cho  bóng gió. Chỉ có đêm.
          tôi được ấm. Vậy thì, có lý do gì tôi lại   Hơi thở tôi cạn lại. Tôi giương đôi
          rời đi, chỉ để đến bên cạnh một người  mắt mình, nhìn vào màn đêm đặc
          đàn ông xa lạ trót mang một gương  quánh, hun hút sâu.
          mặt giống mình?                         Từng giọt mồ hôi rịn ra ướt đẫm.
             Tôi nhìn mẹ rũ rượi trước ánh đèn  Tôi giật mình thức giấc. Những tiếng
          lập lòe sáng dưới chân ngài Shiva.  thở rền rỉ của mẹ vang lên phía dưới
          Nửa đau xót. Nửa hoang mang.          lồng ngực gầy gò, yếu ớt.
             Tôi dập đầu thật mạnh lên nền                    Minh họa: Lê Trọng Nghĩa



           78 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90