Page 86 - Văn Nghệ Bình Định
P. 86

5.                                 thịt,  chợt  nhói  đau.  Tôi  không  thể
             Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng  bước chen vào giữa họ để kiếm tìm
          “Những người chúng ta nên gặp, đều  cho mình một vị trí mà có thể tôi
          sẽ gặp. Những chuyện nên đến, đều  hoàn toàn được quyền nhận lấy.
          sẽ đến”. Tôi mặc định những gì xảy ra   Đêm ấy, mẹ chong lên một ngọn
          trong đời mình đều là sự sắp đặt của  đèn dầu sắp cạn. Bà xõa tóc mình về
          số phận.                              phía trăng.
             Có đôi khi, tôi tựa vào vách tháp,   Mẹ mở chiếc hộp nhỏ bằng gỗ
          đăm đăm nhìn về tượng thần Shiva  đặt phía đầu giường. Chiếc hộp có
          vẫn thâm trầm soi chiếu thế gian suốt  những hoa văn chạm khắc tỉ mẩn của
          ngàn năm sóng gió. Tôi tự hỏi Người  một thời xa lắm. Một chiếc khăn tay
          có đến ba mắt thấu tỏ quá khứ, hiện  thêu hình uyên ương. Một chiếc nhẫn
          tại và tương lai, liệu Người có thấy  bạc. Một chiếc lược ngà trơn bóng.
          biết số phận của tôi như thế nào. Tôi   Mẹ nói khẽ: “Sang đây, chải tóc
          sẽ ra sao khi những nhân duyên đến  cho mẹ”.
          ngày phải tụ hội?                       Lần đầu tiên, bà nói với tôi bằng
             Chúng tôi gặp lại người đàn ông  âm giọng của một người mẹ. Tôi
          ấy giữa một chiều sương nơi tháp cổ.  cứ ngỡ cuộc đời đã bỏ quên mình.
          Tóc ông ướt đẫm. Gương mặt hốc  Nhưng lời bà nói đã kéo tôi khỏi vũng
          hác dường như vừa trải qua một cơn  lầy của hai mươi năm dài đằng đẵng.
          khủng hoảng kinh khiếp. Đôi mắt         Mái tóc của bà rối bù trên tay tôi.
          trũng sâu của ông nhìn thẳng vào tôi.  Từng sợi tóc mỏng tang, yếu ớt.
          Không nói một lời.                      Tôi đã nhiều lần khẽ chạm vào tóc
             Bên cạnh ông là một người đàn  mẹ, khi bà lim dim ngủ. Tôi vuốt từng
          ông khác. Cũng mái tóc đã điểm hoa  sợi tóc sương xơ xác và ngắm nhìn
          râm. Cũng ánh nhìn đầy thương cảm  những dấu vết thời gian đã mỏi mòn
          như chứa đựng cả vạn điều muốn nói.  đè nén trên gương mặt kham khổ ấy.
          Hai người đàn ông cùng nhìn mẹ. Tất  Chỉ là, tôi chưa từng được làm điều ấy
          cả lặng thinh.                        khi bà tỉnh giấc.
             Giữa thinh không rớt xuống một       Tôi chải nhẹ mái tóc. Tóc đáp trên
          tiếng nấc nghẹn ngào. Lần đầu tiên,  đôi vai bà gầy rộc, hanh hao. Tóc lơ
          tôi thấy mẹ nở một nụ cười trong  thơ bay đến trước mặt bà, rồi rơi
          nước mắt. Ánh mắt bà chan chứa  xuống nền đất lạnh căm.
          những yêu thương mà tôi chưa bao        Mẹ  vẫn  lặng  im  trong  tư  thế  ấy,
          giờ chứng kiến.                       bất chợt nói khẽ: “Thần Shiva chỉ hủy
             Họ đi về phía mẹ.                  diệt những điều xấu xa, Ngài chẳng
             Hai tiếng “Xin lỗi” cùng được họ  trách móc  ai chỉ vì  mưu cầu  hạnh
          thốt lên. Ánh mắt ba người chạm vào  phúc chính đáng và tốt lành”.
          nhau. Đất trời đều gom tụ về phía ấy.   Tôi không hiểu những lời mẹ nói.
             Chỉ có tôi, chới với giữa sương  Mãi cho đến khi bà ngủ quên, không
          chiều lạnh buốt. Sương rơi trên da  dậy nữa.



                                       VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 79
   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91