Page 87 - Văn Nghệ Bình Định
P. 87

Đó là một bình minh đến sớm.  tôi sau những nhục nhàu của một
          Nắng chen vào khe cửa, rọi thẳng vào  đời hận thù mà mẹ đã gieo vào tâm
          góc nhỏ nơi mẹ tôi nằm ngủ. Nụ cười  hồn non nớt của đứa trẻ sơ sinh còn
          của bà vẫn còn in nơi khóe miệng đã  đỏ hỏn trong lòng tháp năm ấy. Giờ
          khép. Tay bà nắm chặt cái áo sơ sinh  thì tôi đã biết vì sao mình được sinh
          của đứa trẻ tôi khi vừa ra đời trong  ra. Tôi là nỗi đau của mẹ, nhưng cũng
          lòng tháp năm ấy.                     là sự cứu rỗi đời bà. Tôi tha thứ cho
             “Đi đi con, đi về phía có nắng và  cha mình vì đã tạo ra tôi theo cách ấy.
          sống cuộc đời mình. Mẹ xin lỗi ngàn  Tôi tha thứ cho mẹ vì đã dằn vặt đời
          lần và thương con cũng ngàn lần”.     bà, và cả đời tôi theo cách ấy. Tôi tha
             Tôi nhìn nét chữ nguệch ngoạc  thứ cho tôi vì đã hơn nghìn lần muốn
          của bà trên trang giấy xé vội từ số rác  nằm lại giữa thênh thang gió đồi, chỉ
          vừa nhặt hôm qua.                     để thử xem liệu mẹ có đau buồn hay
             Lòng tôi trống hoác. Tim vỡ ra.    không.
             Mẹ đã đi về phía có tháp để múa      Tôi đã quên vì sao mình được đặt
          những vũ điệu riêng mình.             tên là Hận. Vậy thì, mẹ cũng nên quên
                                                đi thôi.
             6.                                   Mưa phả vào mặt tôi mát rượi.
             Hôm nay, tôi đưa mẹ về với tháp.  Giữa đồi cao tháp cổ, ánh cầu vồng
          Tôi chỉ cho mẹ thấy những vạt cỏ  chớm hiện phía xa xa. Tôi thấy mẹ
          đẫm sương vẫn trong trẻo và mát  đứng trên những gam màu cầu vồng
          lành như ngày tôi vấp ngã lần đầu  sặc sỡ. Mẹ nâng cánh tay lên. Tay xòe
          tiên khi chập chững tập đi. Mặc cho  ra một điệu múa thân quen. Mẹ múa.
          những vạt cỏ ngày xưa đã héo rũ và  Rồi hát. Tiếng hát vẳng giữa thinh
          ngấm vào mạch đất, nơi này vẫn mọc  không. Mẹ nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười
          lên  những  chồi  non  tràn  căng  sức  của sự buông bỏ.
          sống.                                   Thênh thang đồi cao. Thênh thang
             Tôi thầm thì kể cho mẹ nghe từng  gió.
          góc tháp in dấu những chiều hoang       Mẹ đã đi về phía ấy, phía có ngài
          mẹ múa, tôi xem, những khúc hát của  Shiva mà mẹ hằng kính ngưỡng.
          mẹ đã lẫn vào từng thớ gạch, từng  Riêng tôi đứng lại tự ru mình với
          mạch đá như thế nào.                  những mênh mông.
             Tôi  ôm  lấy  mẹ.  Tôi  chỉ  cho  mẹ   Lời thề trước tượng thần Shiva
          những đám mây xanh ngắt giữa  miên mải nằm lại dưới chân người.
          thênh thang gió chiều. Mây bay          Tôi sẽ rời khỏi nơi này, đi về phía
          muôn phương. Mây nhìn thấy hết,  tương lai - phía có mẹ đã mở lối để
          nhưng cũng tan đi hết.                hạnh phúc được một lần nảy mầm
             Mưa lại về với tháp. Lần đầu tiên  thực sự.
          tôi thấy mưa vui đến thế. Mưa tái sinh                               T.V






           80 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92