Page 81 - Văn Nghệ Bình Định
P. 81
rác. Quần áo lôi thôi. Tóc tai luộm chỉ vừa kịp hé những tia sáng đầu
thuộm. Nụ cười méo mó của bà ẩn tiên. Tháp vẫn say ngủ. Tiếng lích
hiện trên gương mặt chằng chịt nếp rích chim sâu thi thoảng mới vang
nhăn. Không ai nhìn thấy ánh mắt bà lên giữa tĩnh mịch đất trời. Trên bãi
sâu thẳm thế nào. Chỉ có tôi. Trong cỏ đẫm sương, bà giương đôi mắt đỏ
những chiều mưa như thế, tôi và tháp quạch của mình nhìn vào thăm thẳm.
tựa vào nhau, chỉ để nhìn bà, nhìn sâu Màu ửng hồng của bầu trời vừa rạng
vào đôi mắt hun hút nỗi đau. là thứ mà mẹ không bao giờ quên
Tôi sợ bà sẽ biến mất. Tháp cũng được. Một màu trời có lẫn mùi tanh
sợ bà sẽ biến mất. của máu.
Tháp ở đây, chứng kiến bao thế hệ Cuộc hẹn uống trà đón bình minh
đến rồi đi. Dấu chân của họ còn nằm của ba người bạn chỉ còn là những
lại sau những phế tích tưởng đã mất nhục nhàu bủa vây. Người mẹ yêu
biệt vào lịch sử. Nhưng hồn thiêng đã quay lưng về phía tháp sau khi
sông núi vẫn nằm lại, vẫn thổi vào đánh ngã nhoài thằng bạn thân vừa
đời tháp những ngọn gió bi hùng của làm trò đồi bại. Tháp đã bao phen
nghìn năm lịch sử. Bà và tôi cũng là ly biệt, nay chỉ thêm một lần không
một phần trong bức tranh ký ức nơi níu được một dấu chân đi. Mẹ cũng
này. Chúng tôi đã từng đút cho nhau không thể giữ được đôi bàn tay từng
những mẩu bánh mì nát vụn trong rất ấm. Giữa lồng lộng gió, chỉ có mẹ
một chiều mưa mịt mù nấp tạm vào và người đàn ông còn vướng hơi men
lòng tháp. Chúng tôi từng co ro tựa đứng lại. Tim mẹ vỡ ra. Nát bấy!
vào nhau, cầu xin hơi ấm của đức Từ ngày ấy, mẹ thôi không lên
thần Shiva ban ơn và cứu vớt trong tháp nữa. Cho đến khi một cơn đau
những đêm sương giăng buốt người. thúc ngang hông quặn nhói, bà lại tất
Bà đã khóc ở đây, đã cười ở đây. Bà đã tả ôm lấy chiếc ba lô cũ mèm đã bỏ
suýt nhiều lần chết đi về mọi nghĩa sẵn khăn áo, rồi tiến về phía tháp.
cũng chính ở nơi này. Tháp ôm lấy nỗi Nếu ngày ấy, mẹ có thể nhẫn tâm,
buồn của bà. Tháp giằng lấy tủi nhục hẳn tôi đã có một cuộc đời khác. Có
của bà, rồi ném giữa thênh thang đồi thể tôi đã nằm lại với tháp, gieo thêm
cao lộng gió. Đứng trước tháp, bà một linh hồn thuần khiết nhưng đáng
thấy mình lẻ loi. Nhưng thật may khi thương cho ngọn đồi hun hút gió. Có
những đau buồn, tủi nhục của bà chỉ thể tôi đã không đeo mang cái tên
mình tháp thấy biết. Cũng vì thế, bà “Hận” suốt tuổi ấu thơ của mình và
luôn tìm đến nơi này mỗi khi muốn bị mọi người dè bỉu. Và biết đâu, mẹ
ngụp lặn trong mặc thinh. cũng bớt đau thương khi không phải
Nếu bà biến mất, không chỉ tôi mà nhìn vào gương mặt tôi trong những
tháp cũng sẽ rất buồn. đêm chuếnh choáng say và ngược
Một lần quên mất mình đang say, dòng về ký ức.
mẹ thều thào nói, tôi đến với bà vào Đêm hôm ấy, hai tay của mẹ ôm
một sớm mù sương. Phía xa, mặt trời lấy cái bụng căng tròn đang cuộn
74 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025